Chu Vãn Phong tựa vào cửa sổ tàu hỏa, ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Con tàu chạy xuyên qua những ngôi làng, và khung cảnh nông thôn cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 dần hiện ra trước mắt – một cảnh tượng mà cô mới chỉ từng thấy qua ảnh và phim truyền hình.

Trong cánh đồng xanh mướt, những vạt ngô cao lút đầu được trồng thành từng mảng. Ven ruộng, sau nhà, đâu đâu cũng là những cây dương cao lớn, cành lá sum suê đung đưa theo gió, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy lòng khoan khoái, dễ chịu.

Mặc dù toa tàu ồn ào náo nhiệt, đâu đâu cũng là người, dưới chân ngổn ngang đủ loại hành lý, đến một khe hở để đặt chân cũng không có. Hành lang chật hẹp người chen chúc nhau, tiếng người lớn nói chuyện, tiếng trẻ con la hét, hòa cùng mùi mồ hôi nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

Không gian vốn dễ khiến người ta bực bội này lại chẳng hề ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng trong tâm hồn cô.

Giữa tiếng ồn ào, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Cũng phải thôi, cô đã phải dậy từ năm giờ sáng, lén lút đi đến thị trấn để bắt xe buýt ra huyện, rồi lại từ huyện bắt xe vào thành phố để lên tàu.

Cơ thể này mới mười hai tuổi, lại vừa sốt cao mấy ngày, quả thực quá yếu ớt.

Dựa lưng vào ghế, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng trong đầu không ngừng xâu chuỗi lại mọi chuyện một lần nữa.

Ba ngày trước, khi tỉnh lại, cô phát hiện ra một sự thật: mình đã xuyên không.

Cô xuyên vào một nhân vật trong sách có cùng tên cùng họ với mình, chứ không phải là một bản thể ở không gian song song. Ba ngày nay cô sốt rất nặng, đầu óc mê man, trong đầu bỗng dưng có thêm vô số ký ức hỗn loạn.

Kiếp trước, dưới trướng cô có một cô nhóc rất thích anime, truyện tranh, và đặc biệt mê tiểu thuyết mạng. Khi thấy một vai phụ trong tiểu thuyết trùng tên với cô, cô nhóc đó cứ lân la lại gần, bất chấp thân phận khác biệt mà kể cho cô nghe nội dung câu chuyện.

Khi đó cô đang bị nhiều người để ý, hiếm có ai đơn giản như vậy tìm đến bắt chuyện, nên cô cũng mặc kệ.

Nhờ cô nhóc đó mà cô biết được một vài tình tiết, cộng thêm những ký ức mới xuất hiện trong đầu, nhìn sơ qua, tình hình hiện tại có lẽ là: bà nội của nguyên thân Chu Vãn Phong goá chồng từ khi còn trẻ, một mình vất vả nuôi đứa con trai độc nhất đến năm mười tám tuổi. Bà cụ muốn con trai sớm kết hôn sinh con để có cháu bế, nhưng cha của nguyên thân, Chu Chí Nho, vừa tròn mười tám đã là người có chính kiến, sống chết không chịu cưới. Nhưng bà cụ hết khóc lóc, làm loạn lại doạ thắt cổ, lấy cả tính mạng ra uy hiếp, ép Chu Chí Nho phải gật đầu.

Bà cụ nhắm trúng mẹ ruột của nguyên thân, một cô gái mồ côi cha mẹ, trong sạch nhưng siêng năng. Hồi đó hai người kết hôn mà không đăng ký, vì bà cụ cho rằng tốn tiền làm một tờ giấy chứng nhận là lãng phí. Cứ lần lữa mãi cho đến khi mẹ nguyên thân sinh con xong rồi qua đời không lâu sau đó, giấy kết hôn vẫn chưa có.

Một hai năm sau, bà cụ lại muốn giở trò cũ, Chu Chí Nho liền bỏ ra ngoài làm thuê, đi một lèo mấy năm trời. Ông chỉ gửi tiền về nhà chứ tuyệt nhiên không quay lại.

Tình hình hiện tại khá rắc rối, Chu Chí Nho đã yêu và kết hôn lần nữa. Gia đình vợ ông rất giàu có, nên dù ông có tái hôn và mang theo con riêng cũng không ảnh hưởng gì, thậm chí con trai sinh ra còn theo họ mẹ.

Bà cụ vô cùng oán hận. Con trai độc nhất đi ở rể, cháu trai duy nhất không theo họ cha, thật mất mặt. Bà hận đến lúc chết, nút thắt trong lòng không thể gỡ bỏ, đến trước khi lâm chung vẫn nói với người ngoài rằng mình không có con trai và không muốn gặp.

Chu Chí Nho cũng thật sự nghe lời, ông gửi toàn bộ chi phí tang lễ về, người trong làng đã giúp lo liệu hậu sự.

Chu Vãn Phong bị bỏ lại làng, sống cùng gia đình chú họ Chu Chí Thành. Gia đình này nắm cô trong lòng bàn tay để moi tiền từ Chu Chí Nho, nhưng lại nuôi dạy cô chẳng ra gì, khiến cô có một đống tật xấu. Sau khi thi trượt đại học, cô mới bỏ đến thành phố Vân Hải, từ đó kịch bản trong sách bắt đầu, cuối cùng là phạm tội rồi phải nhận án, mòn gông trong tù.

Một ván bài quá tệ, nhưng so với ván bài còn tệ hơn mà cô từng trải qua thì vẫn khá hơn. Đối với nguyên thân, đây là một ván bài nát, nhưng đối với cô, nó lại là ván bài tốt mà cô hằng ao ước.

Cô là con gái lớn của Chu Chí Nho, tình cha con tuy nhạt nhẽo, không thân thiết, nhưng ông chưa bao giờ keo kiệt về tiền bạc, nếu không thì người ở quê cũng chẳng sốt sắng chăm sóc cô làm gì.

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã đáng để cô tìm đến ông sớm hơn sáu năm.

Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy tiếng loa thông báo điểm dừng sắp tới.

". . . Tàu sắp đến ga Nam thành phố Vân Hải, hành khách xuống tàu vui lòng mang theo hành lý của mình, sớm ra cửa chờ xuống tàu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play