Triệu thị vờ giận, giơ tay định đánh: "Thằng ranh này, ăn nói vô phép!"
Bình An rúc vào lòng cha, cười khanh khách không ngừng.
Trần Diễm nhìn cảnh tượng thân mật đã lâu này, phần nào hiểu được ý tứ của vợ. Từ sau vụ án hai năm trước, hắn ra sức dùi mài kinh sử, mong năm nay thi Hương đỗ đạt, sang năm thi Hội, thi Đình có thứ bậc cao hơn, mong đổi đời.
Hoàn toàn chẳng hay, hắn đã bỏ bê vợ con suốt hai năm trời.
Lời Tôn tri huyện quả không sai, từ đó, Bình An quả nhiên không giấu giếm thứ gì nữa. Để tạ ơn, Trần Diễm đích thân chọn ra một bộ chữ mẫu mễ phất bảng từ trong kho nhỏ của Trần lão gia, mang đến biếu Tôn tri huyện.
Trần lão gia ngạc nhiên: "Ơ hay? Việc này... có liên quan gì đến ta đâu?"
Triệu thị véo von mắng mỏ, cho lão một khoản tiền tiêu vặt, lão ta mới tiu nghỉu bỏ cuộc.
Người đời vốn kỵ tháng Năm, kiêng cưới gả, xây nhà, chuyển bếp. Hết tháng Năm, tiệc cưới liền rộn ràng khắp nơi. Trần lão gia và Triệu thị thường xuyên phải đi xã giao, Trần Diễm mỗi khi ra ngoài đều mang Bình An theo cùng.
Hôm nay, tại thư phường gặp được Chu giáo thụ, phủ học Bình Châu, Trần Diễm vội tiến lên hành lễ.
Chu giáo thụ cúi người, nghiêm nghị đánh giá Bình An, dứt khoát hỏi: "Chính là nó trộm bài thi của ngươi, khiến ngươi lỡ kỳ thi khoa?"
Bình An chỉ hận không thể tìm được cái hốc nào bên đường mà chui xuống. Đúng là "việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu đồn xa vạn dặm".
Trần Diễm chỉ ôn hòa cười đáp: "Khuyển tử có chút nghịch ngợm."
Chu giáo thụ lại hỏi: "Thi cử sắp đến, sao còn rảnh rỗi dẫn con ra ngoài dạo chơi? Người nhà ngươi đâu?"
Trần Diễm đáp: "Gia phụ, gia mẫu đi vắng. Chuyết kinh nhà mẹ đẻ có việc, học sinh dẫn con ra mua hai quyển trình văn."
Chu giáo thụ gật gù, có vẻ không mấy hứng thú với loại "nghịch tử" này, chỉ nhắc nhở Trần Diễm rằng khoa cử quan trọng nhất là thông suốt, "nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Tháng sau mồng hai đi tỉnh thành tham gia lục di, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự cố gì.
Mồng hai tháng Bảy... Bình An âm thầm ghi nhớ.
Từ biệt Chu giáo thụ, ra khỏi hiệu sách, Bình An thở phào nhẹ nhõm: "Cha, thầy của cha dữ quá!"
Trần Diễm nói: "Mới thế mà đã thấy dữ rồi, sang năm đi học đường thì biết làm sao?"
Bình An cười hì hì: "Vậy con không đi học nữa."
Trần Diễm chỉ cười, không nói gì, dẫn con tiếp tục bước đi.
"Cha, sao cha lại bảo mẹ là 'chuyết kinh'? Mẹ con có ngốc đâu."
Trần Diễm kiên nhẫn giải thích: "'Kinh' có nghĩa là váy áo, 'chuyết kinh' là khiêm xưng, ý là 'vợ con vụng về thô kệch', chứ không phải chê mẹ con."
"À..." Bình An lại hỏi: "Thế 'khuyển tử' là gì?"
"Cũng là khiêm xưng, ý là con..." Trần Diễm suýt nữa bị thằng nhãi này xoay cho chóng mặt.
Bình An lầm bầm: "Con chó này, con chó này là con của ta... con chó này là cha của ta..."
"Muốn ăn đá bào không?" Trần Diễm thấy bên đường có quán bán đồ giải khát, liền đánh trống lảng.
"Ăn!" Bình An dứt khoát đáp.
Trần Diễm đưa mấy đồng tiền, quán chủ lấy ra một cái bát, lót vụn băng dưới đáy, rồi tưới lên trên nào ngó sen, hạt sen, hạt khiếm thực, hạch đào bỏ vỏ, hạnh nhân và đào ngâm mật. Nghe nói là cách ăn của người phương Bắc, chẳng biết từ bao giờ đã thịnh hành ở Giang Nam.
"Khuyển phụ đâu?" Bình An lại hỏi.
Quán chủ nghe xong, cái muỗng múc đồ ăn suýt rớt lại vào bồn.
"Không có từ đó." Trần Diễm nói.
"Thế... cha chó của con?"
Trần Diễm hít sâu một hơi, tự nhủ mình vẫn có thể nhịn được, không đến nỗi phải bẻ chân thằng nhãi này. Đúng là bậc từ phụ đệ nhất Đại Ung...
Hắn quyết định, về nhà sẽ chuẩn bị lễ vật, mang con đến nhà nhạc gia, rước mẹ nó về.
Đá bào làm xong, hai cha con tìm chỗ ngồi xuống. Bình An đón lấy cái muỗng gỗ nhỏ, ăn trước mấy miếng dưa lê mát lạnh trên cùng. Một ngụm nuốt xuống, cái nóng tan biến, mắt híp lại cười tít, cuối cùng cũng không còn xoắn xuýt về ý nghĩa của "khuyển tử" và "gia phụ" nữa.
Trần Diễm chỉ cho con ăn trái cây và hạt phía trên, còn vụn băng bên dưới thì không được ăn nhiều.
"Về nhà ngủ một giấc, chiều chúng ta đi nhà ông bà ngoại." Trần Diễm nói.
"Thật ạ?!" Mắt Bình An sáng rỡ: "Có thể đón mẹ về ạ!"
"Lát nữa gặp mẹ, con biết phải nói gì không?" Trần Diễm hỏi.
Bình An đặt muỗng xuống, giọng điệu và cảm xúc dạt dào: "Mẹ ơi, Bình An nhớ mẹ lắm!"
Trần Diễm tỏ vẻ không hài lòng lắm: "Phải nói cụ thể hơn một chút, ví dụ như nhớ mẹ đến ăn không ngon, ngủ không yên, tốt nhất là khóc mấy tiếng."
"Oa... Oa..."
"Thôi, đừng khóc nữa."
Bình An không cùng cha đến nhà ông bà ngoại, vì vừa về đến nhà, đã thấy mẹ đã về, còn mang theo quà của cậu, nhờ người từ phương Bắc gửi về.
Bình An nhìn cái lồng trúc nhỏ tinh xảo, nghe tiếng dế kêu thanh thúy, kinh ngạc reo lên: "Dế!"
Con dế đầu màu vàng kim, răng vàng óng, lưng bóng nhẫy. Trải qua một chặng đường dài, nó vẫn tràn đầy sinh lực, tiếng kêu lanh lảnh. Vừa nhìn đã biết là hàng thượng phẩm, khó mà tìm được.
"Dế Ninh Tân đấy, cậu con phải tốn bao công sức mới có được. Cậu nghe nói con đấu dế với mấy anh họ bên cạnh bị bắt nạt, nên bảo con đánh lại, đừng làm mất mặt cậu." Lâm Nguyệt Bạch dứt lời, lại nói thêm: "Là đấu dế, không phải đánh người."
Đó là chuyện năm trước. Mấy anh họ của Bình An ức hiếp nha hoàn nhỏ, Bình An xông lên can ngăn. Bọn họ cười ngả nghiêng, bắt Bình An đem dế ra đấu một trận, nếu thắng thì thề không bao giờ ức hiếp người nữa. Bình An dũng cảm nhận lời, nhưng không ngờ mấy anh họ mỗi người lấy ra một con dế, dùng chiến thuật "xa luân chiến" đánh bại con "Tiểu Nhị Hắc" của cậu, rồi tiếp tục ức hiếp người khác.
Bình An mách với đường thúc, đường thẩm, nhưng ai nấy đều bênh vực con mình. Cậu sẽ không bao giờ chơi với bọn họ nữa. Cậu ghét nhất những đứa trẻ cậy có bố mẹ hùng hổ chống lưng.
Bình An nâng niu cái lồng trúc, cười nói: "Cậu thật tốt, con muốn viết thư cho cậu."
Lâm Nguyệt Bạch bật cười: "Con biết viết thư à?"
"Đừng có coi thường con."
Bình An gọi Mạch Lộ tỷ tỷ mang bút mực đến, trước tiên vẽ một con côn trùng đen sì, râu dài ngoằng trên giấy, rồi vẽ một hình người que nhỏ bên cạnh, chắp tay thi lễ, còn nguệch ngoạc viết hai chữ "Bình An" bên dưới. Hai chữ này giản thể hay phồn thể đều giống nhau, cậu biết viết.
Lâm Nguyệt Bạch nhịn cười, bình luận: "Ừm, rõ ràng rành mạch, hơn cả ngàn lời."
Bình An nhào tới, ôm mẹ: "Mẹ ơi, mấy hôm nay, Bình An nhớ mẹ đến ăn không ngon, ngủ không yên."
Lâm Nguyệt Bạch vẻ mặt ghét bỏ nắm lấy bàn tay nhỏ dính đầy mực của con, vừa phải giữ váy áo: "Ai dạy con những từ mới này?"
"Cha." Bình An mắt cong cong, nháy mắt bán đứng Trần Diễm.
"Cha con mang nho về, con ăn bao nhiêu?"
"To bằng chùm này ạ." Bình An khoa tay múa chân.
Lâm Nguyệt Bạch véo mũi con: "Biết thế nào là ăn không ngon không?"
Bình An nói bừa: "Là ăn cái gì cũng nuốt chửng, không nhai."
Lâm Nguyệt Bạch bị con chọc cười.
Trần Diễm vừa bước vào nhà chính, thấy mặt mũi tay chân Bình An dính đầy mực, trên bàn còn có một bức vẽ nguệch ngoạc. Hắn tò mò cầm lên xem, rồi nhíu mày, ghé sát lại nhìn kỹ hơn, phát ra nghi vấn từ tận đáy lòng: "Sao con lại bái một con gián?"
Bình An: !!!
Muốn lôi cái "khuyển phụ" phá đám này ra ngoài quá!
Trần Diễm xoa đầu con: "Ra ngoài chơi đi, cha và mẹ có chuyện muốn nói."
Bình An bực mình, giận dỗi đi theo Cửu Hoàn ra ngoài.
Mẹ đã về, cha mẹ cũng hòa thuận, Bình An lại quyết định không chịu dọn về nội trạch: "Con muốn ở tiền viện với cha."
Lâm Nguyệt Bạch trong lòng thầm cười, trẻ con đúng là dễ dỗ. Mới có mấy ngày mà hai cha con đã thân thiết như vậy.
Nàng khuyên nhủ: "Nhưng cha con sắp thi rồi."
Bình An rất rộng lượng nói: "Không sao đâu, con sẽ không làm phiền cha."
Lâm Nguyệt Bạch:...
Trần Diễm giọng nói mang theo chút đắc ý: "Nó muốn ở thì cứ cho nó ở, đợi bà vú về rồi tính."
Kẻ muốn cho, người muốn nhận, Lâm Nguyệt Bạch còn có thể nói gì? Bình An cứ thế ở lại tiền viện, cho đến tận trước kỳ thi khoa.
Mồng một tháng Bảy là ngày hoàng đạo, hợp vẩy nước quét nhà, đào hang, chuyển nhà.
Phu canh gõ mõ, tiếng mõ vọng qua ngõ Trần gia, còn chưa dứt tiếng, đã nghe thấy trong tòa nhà lớn của Kiều Nam ầm ĩ như ong vỡ tổ.
Phu canh nghiêng tai lắng nghe. Nhà cao cửa rộng, lẽ ra sẽ không náo loạn đến thế...
Thường ngày ít khi thấy, bà cả và thiếu nãi nãi cùng xuất hiện ở tiền viện. Đám người hầu nam giơ đèn, soi sáng cả sân.
"Tìm ở thư phòng rồi, không có."
"Tìm ở vườn hoa rồi, không có."
"Tìm ở nhà kho rồi, không có."
...
Tiếng ve sầu râm ran, tiếng người báo cáo càng khiến người thêm sốt ruột.
Triệu thị mặt mày cau có đứng dưới hành lang, Lâm Nguyệt Bạch đứng ở giếng trời.
Trời sắp sáng, Trần Diễm phải đến trường thi tham gia khoa thí lục di. Đến khi nhá nhem tối, A Tường kiểm kê lại lần cuối đồ đạc trong rương thi, mới phát hiện bài thi, phù phiếu, hộ tịch, học tịch, tất cả giấy tờ công văn dùng để vào trường thi đều không thấy!
Trùng hợp thay, xế chiều hôm đó, Bình An được Trần lão gia dẫn ra ngoài chơi, đến giờ vẫn chưa về.
Kỳ thi này là cơ hội cuối cùng của Trần Diễm. Nếu lại lỡ hẹn, thì thật sự phải đợi thêm ba năm nữa. Đời người có mấy cái ba năm để lãng phí?
Đêm xuống, đám người hầu nam mang đèn lồng, lục tung mọi ngóc ngách trong sân.
Lâm Nguyệt Bạch hỏi quản gia: "Lão gia và đại thiếu gia đi đâu rồi?"
"Hôm nay có hội hoa khôi hằng năm, lão gia dẫn đại thiếu gia đi, hẹn mấy vị viên ngoại du thuyền trên Phượng Minh hồ." Trần Thọ đáp.
Nàng nhìn Triệu thị.
"Còn không mau đi tìm!" Triệu thị cũng tức điên, mình ham chơi hưởng lạc thì thôi, còn mang cả cháu đi cùng, thật là hồ nháo!
Bà nhìn quanh sân, bỗng dừng mắt ở cái ổ chó ngoài cửa thư phòng...
A Cát bị người ta lôi ra khỏi giấc mộng, ngơ ngác nhìn cái ổ ấm áp của mình bị đào bới tan hoang.
"Thái thái, thiếu nãi nãi, tìm thấy rồi!"
Tiếng hô này như ánh sáng giữa đêm đen, nhất thời mọi người đều reo hò.
Chỉ thấy một lão hạ nhân lưng còng, lôi ra một cái tay nải vải từ trong ổ chó, phủi đi bụi bặm và lông chó, cẩn thận nâng đến dưới mái hiên.
Lâm Nguyệt Bạch đón lấy, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong quả nhiên là giấy tờ công văn thi cử của Trần Diễm.
"Chẳng lẽ là A Cát tha đi rồi ạ?" Lão bộc ra vẻ suy đoán.
A Cát ngồi ngơ ngác bên ổ chó, câm nín.
Có người bênh vực nó: "Trong rương thi có bao nhiêu là thịt khô, bánh ngọt, chó muốn trộm cũng chỉ ăn vụng đồ ăn thôi, sao lại trộm công văn? Nó có biết chữ đâu."
Lão bộc vuốt cằm, phân tích lại lần nữa: "Ừm, xem ra không phải A Cát..."
A Cát lại ngáp một cái, tiu nghỉu cụp mắt, chui lại vào ổ ngủ tiếp.
"A di đà phật, tổ tông phù hộ." Triệu thị thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đúng là giống hệt cái nết của cha nó."
Rồi lại kể chuyện Trần Diễm hồi nhỏ giấu khế nhà vào lỗ chó.