Bên trong thư phòng, Trần Diễm khép mắt rồi lại mở ra.
"Đây là thứ mà người trong sạch có thể tùy tiện nhìn thấy sao?"
Trần Diễm còn đang ngẩn người thì đã nghe thấy cậu con trai cưng dâng lên một khúc nhạc tự sáng tác, còn đặt một cái tên vô cùng tao nhã—"Đẹp nhất là ánh chiều tà".
Gõ xong nốt cuối cùng, Bình An vẻ mặt mong chờ hỏi: "Cha, hay không? Con chỉ mất nửa ngày luyện thôi đó."
"Hay." Trần Diễm cười gượng, nghiến răng nói với A Tường: "Ta không tin một mình nó có thể vác được cái chuông nhạc ra tiền viện."
A Tường vội đáp: "Dạ là lão gia hôm qua mới mua đó ạ, trong nhà không còn chỗ nào để nữa nên tạm đặt ở tiền viện. Bảy tám người khiêng mới vào được. Sáng sớm trời còn tờ mờ nên chắc ngài không để ý."
Trần Diễm thở hắt ra một hơi, tính bụng sẽ hảo hảo nói chuyện với mẫu thân, khuyên can phụ thân bớt tiêu xài lại. Tiền của Trần gia đâu phải từ trên trời rơi xuống.
Hắn bực dọc nghe tiếng chuông ồn ã viết một bài tập văn chẳng ra đâu vào đâu, đến chạng vạng thì bẩm báo với Triệu thị. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trần lão gia lại bị mắng cho một trận.
Lần này ông không vâng vâng dạ dạ nữa mà vênh mặt cãi: "Các người không thấy Bình An nó có thiên phú về âm luật hay sao?"
Cả ba người đồng loạt lắc đầu, chịu, không thấy.
Trần lão gia thở dài, lắc đầu: "Phàm phu tục tử, đồ nhà quê."
Triệu thị thử thương lượng với Bình An: "An ca nhi, con muốn khua chiêng gõ trống thì có thể đổi giờ được không? Một ngày của cha con bắt đầu từ giờ Dần đó."
Bình An gật đầu: "Dạ!"
Mọi người không ngờ Bình An lại dễ dàng đồng ý như vậy. Trần lão gia vội khen: "Các người thấy chưa, cháu ta chẳng những giỏi âm luật mà còn hiểu tình lý."
Nói xong, ông sai người thu hết những thứ có thể phát ra âm thanh lớn trong nhà. Mỗi khi Trần Diễm đến phủ học, ông lại lén lôi ra cho Bình An chơi.
Nhưng Bình An lại chẳng thèm đụng đến. Ban ngày nó vẫn dẫn con cún nhỏ ra khu đất hoang của chú ba bắt châu chấu, đuổi chuồn chuồn.
Trần lão gia nhìn mấy món Lợi Vị Á cổ, Tây Tấn la, Đông Hán chuông nhạc mà thở dài, một thiên tài âm nhạc lại chìm nghỉm giữa biển người.
...
Bình An nghịch ngợm như vậy, tất nhiên sẽ bị mẫu thân giám sát chặt chẽ. Mỗi sáng tỉnh dậy, vạt áo nó đều bị cột chặt với mẫu thân. Muốn trốn xuống giường quả là khó hơn lên trời.
Mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, lão cha thì đi phủ học rồi. Nó đành phải nghỉ ngơi một ngày, vào đông sương mân mê đồ chơi.
Đến xế chiều, nó nghe thấy tiếng mẫu thân gọi ngoài cửa: "Bình An, xem ai về rồi này."
Bình An thò đầu ra, rồi kinh hỉ lao tới: "A ma!"
Tào mụ mụ thăm người thân đã trở lại, nhìn thấy Bình An cũng vui mừng khôn xiết: "An ca nhi, mới có một tháng mà đã lớn tướng thế này rồi."
Ánh mắt Bình An nhìn ra phía sau Tào mụ mụ, nơi đó có hai đứa trẻ đang đứng.
Lâm Nguyệt Bạch nói: "Biết con ở nhà một mình buồn, Tào mụ mụ dẫn hai đứa em họ đến chơi với con đó."
Tào mụ mụ vội đẩy hai đứa nhỏ về phía trước: "Đây là A Man, đây là Tiểu Phúc Lô. Hai đứa mau chào An ca nhi đi."
Bình An đánh giá bọn chúng, nhỏ xíu gầy nhẳng, nhìn chẳng đoán được tuổi.
Hai đứa trẻ rụt rè nhỏ giọng nói: "An ca nhi hảo."
"Ừ, hảo." Bình An có chút ngượng ngùng gật đầu.
Trời nắng nóng oi bức, ngoài sân không phải chỗ nói chuyện. Nó bị mẹ ruột và vú nuôi kéo vào nhà chính. Nhà chính vừa mới kê thêm một chiếc giường La Hán. Nó cởi giày nhảy lên, tìm một chỗ dựa thoải mái, ngồi thu lu trong góc ăn đào, nghe chuyện bát quái.
Thì ra A Man mới chín tuổi, Tiểu Phúc Lô chỉ lớn hơn Bình An một tuổi. Tào mụ mụ nói giọng địa phương nặng, rốt cuộc là Tiểu Phúc Lô hay Tiểu Hồ Lô cũng chẳng ai biết được.
Tiểu Phúc Lô là trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, cha nó mất trước khi nó kịp chào đời. Thúc bá không muốn bỏ tiền nuôi nấng, Tào mụ mụ đành phải ra ngoài làm vú em.
Khi được thuê đến Trần gia, để đảm bảo Tiểu Bình An có đủ sữa ăn, Tiểu Phúc Lô đã phải cai sữa. Cũng may tiền công của vú nuôi khá nhiều, Tào mụ mụ có thể cho A Man và Tiểu Phúc Lô ăn no mặc ấm, lại còn dư được một khoản gửi về cho gia đình, để tạ ơn cha mẹ chồng đã chăm sóc hai đứa nhỏ.
Tháng trước, Lâm Nguyệt Bạch cho phép bà về thăm nhà. Ai ngờ vừa lấy đồ ăn ra thì đã bị đám trẻ con nhà chú bác tranh nhau cướp hết, chẳng để lại gì cho A Man và Tiểu Phúc Lô.
Tào mụ mụ không để bụng chuyện đó, chỉ hỏi các con đâu, muốn chạy nhanh đến thăm. Bà mẫu có chút xấu hổ liếc mắt ra hiệu cho con dâu cả.
Chị dâu cả là một người chẳng dễ đối phó, lập tức tỏ vẻ không vui, hỏi lại mẹ chồng: "Chẳng phải bà đồng ý cho chúng nó ra cửa hàng giúp việc sao?"
Thì ra nhà anh cả mở một quán ăn nhỏ. Vì phải dậy sớm thức khuya vất vả nên họ nghĩ đến việc sai hai đứa nhỏ ra quán phụ giúp, làm việc vặt.
Đúng lúc đó đến giờ trưa, hai đứa nhỏ trở về, xanh xao vàng vọt, da dẻ cháy nắng. A Man lập tức chạy đến bên Tào mụ mụ. Tiểu Phúc Lô thì ánh mắt dại đi, như mất hồn, suýt nữa không nhận ra mẹ.
Tào mụ mụ ôm con gái ôm con trai, tức giận run người: "Tôi có gửi tiền về nhà mà? Chúng nó mới có mấy tuổi, đến lượt chúng nó ra quán làm việc sao?"
Chị dâu cả lẩm bẩm: "Cô ở nhà giàu quen rồi, nhà nghèo ai chẳng phải làm việc?"
Tào mụ mụ cãi nhau một trận với họ, giận quá mang theo hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ ở tạm hơn một tháng.
Bà định bụng sẽ để hai đứa nhỏ ở lại nhà ngoại, nhưng nhà mẹ đẻ cũng khó khăn. Mẹ mất sớm, cha tàn tật, anh chị tuy tốt bụng nhưng phải chăm sóc ba đứa con và người cha liệt giường, không phải cứ có tiền là giải quyết được.
Bà đành để lại một ít tiền, ở lại một thời gian rồi mang các con trở lại Trần gia.
Lâm Nguyệt Bạch thở dài: "Đáng thương hai đứa nhỏ, mẹ không ở bên cạnh, không biết đã chịu bao nhiêu khổ."
Bà mẫu đang muốn tìm bạn chơi cho Bình An, thì đã có người đưa đến tận cửa.
Bà sai Tào mụ mụ dẫn hai đứa nhỏ đi tắm rửa, ăn một bữa cơm nóng, nghỉ ngơi cho khỏe.
Tào mụ mụ vâng lời, dẫn hai đứa nhỏ đi xuống.
Lâm Nguyệt Bạch gọi Bình An đến thương lượng: "Tiểu Phúc Lô nhỏ gầy hơn con, có mấy bộ đồ con mặc không vừa, còn mới tinh, để Mạch Lộ dẫn con đi chọn vài bộ cho Tiểu Phúc Lô mặc nhé?"
"Không muốn cho thì có thể không cho được không?" Bình An hỏi.
"Đương nhiên được, để Mạch Lộ dẫn bọn họ đi may vài bộ khác." Lâm Nguyệt Bạch nói.
Bình An cười hì hì: "Con nói đùa thôi mà, con đi ngay đây!"
Nó không chỉ có quần áo chật mà còn có quần áo rộng nữa. A Man cũng gầy, chắc cũng mặc vừa. Nó còn tìm ra rất nhiều đồ chơi, gói lại một bọc nhỏ, tất cả đều cho A ma.
Quần áo của nó đều là kiểu con trai, A Man đen nhẻm, mặc vào càng giống con trai. Trần Diễm về đến nhà nhìn thấy còn giật mình, ai lại dẫn một thằng nhóc lớn như vậy vào hậu viện thế này?
Lâm Nguyệt Bạch giải thích cho ông nghe, Trần Diễm gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay. Kệ nó là Tiểu Hồ Lô hay Tiểu Phúc Dưa, chỉ cần Bình An có việc để làm, đừng có suốt ngày quấy rầy ông là quý nhân trên trời phái xuống cứu ông khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng rồi.
Lâm Nguyệt Bạch lại nói với Tào mụ mụ: "Sang năm An ca nhi bắt đầu đi học, cho A Man và Tiểu Phúc Lô học cùng luôn."
Tào mụ mụ mừng rỡ, suýt nữa quỳ xuống dập đầu, Lâm Nguyệt Bạch vội ngăn lại. Bà cũng có tư tâm riêng. Chờ trượng phu thi đỗ, nhất định phải vào kinh thành dự thi. Từ nay về sau, dù ở lại kinh hay được phái đi đâu, bà và con trai đều phải đi theo. Bình An còn quá nhỏ, tốt nhất là có người quen đi cùng mới tốt.
Tào mụ mụ là người thông minh, biết chủ nhân đang lo lắng điều gì, lập tức bày tỏ: "Đại nãi nãi cứ yên tâm, chỉ cần ngài và đại gia không chê, An ca nhi đi đâu, tôi đi đó."
A Man và Tiểu Phúc Lô cứ như vậy mà ở lại. Tình bạn của trẻ con thường nảy nở rất nhanh, chỉ hai ba ngày là đã thân thiết. Bình An từ trước đến giờ chỉ chơi với đám nhóc nghịch ngợm trong tộc, lâu lắm rồi mới gặp được những đứa trẻ bình thường như vậy, chơi đến suýt quên mất chính sự.
Cho đến ngày thứ ba, nó ho húng hắng, bị mẫu thân ép uống quá nhiều nước lê chưng. Đến rạng sáng thì bị buồn tiểu đánh thức, nhìn thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng...
Trần Diễm đã mấy ngày nay đọc sách trong thư phòng ở Đông viện. Vì Bình An không dám gây ra tiếng động lớn làm ồn đến mẫu thân nên nội trạch lại trở nên yên tĩnh.
Việc A Man và Tiểu Phúc Lô đến cũng giúp ông giảm bớt phần nào áp lực. Bình An mỗi ngày tha hồ phóng thích năng lượng trong vườn, ngủ nghỉ đúng giờ, không còn quấy rầy ông nữa.
Tiết trời vào thu sớm oi bức, Trần Diễm mở rộng cửa thư phòng. Ông định cầm bút viết một bài tập văn thì nghe thấy tiếng chân chạy lộp cộp ngoài giếng trời. Bỗng nhiên có một vật gì đó lao vào, mang theo một trận gió, thổi tắt ngọn đèn trên bàn, rồi nhào cả vào người ông.
Trần Diễm suýt nữa bị đè ngất. Định thần lại mới phát hiện ra đó là người.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Bình An sáng long lanh: "Cha, hôm qua con mới học được một chiêu mới của Cửu Hoàn tỷ tỷ, chúng ta đánh nhau một trận đi!"
Trần Diễm: ??
Sao lại có người đưa ra yêu cầu như vậy?
Ông ném bút lông, đặt Bình An xuống đất: "Thứ nhất, bây giờ là giờ cha đọc sách, con không ngủ được thì có thể ra ngoài vẽ tranh. Thứ hai, với vóc dáng của con bây giờ, cha có thể đánh được tám đứa, nhưng cha không phải kẻ mạnh hiếp yếu, nên sẽ không đánh nhau với con."
"Con! Không! Tin!" Bình An nhảy lên nhảy xuống kêu gào: "Đánh nhau đi, đánh nhau đi!"
Trần Diễm: "Người đâu!"
Khi Bình An bị Cửu Hoàn bế thốc lên ngang hông, nó vẫn còn đá chân lung tung, khiêu khích: "Cha, có phải cha sợ không? Ha ha ha..."
...
Trong thư phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Trần Diễm xoa xoa mi tâm, đốt lại đèn, khóa cửa, trải giấy. Vừa mới viết được một đoạn phá đề thì đã cảm thấy chẳng ra đâu vào đâu.
Một ngày chi kế tại thần. Khi mọi âm thanh đều im bặt thì người ta dễ tập trung hơn. Trần Diễm đọc sách gần như chỉ dựa vào buổi sáng sớm và ban đêm.
Nhưng dạo gần đây thằng nhóc này cứ thích dậy sớm và quấy rầy ông vào buổi tối.
Ông nghĩ mãi không ra, sao lại có đứa trẻ thích dậy sớm nhỉ? Từ khi đi học đến giờ, ngoại trừ mấy ngày Tết không động đến bút mực, ông gần như không ngừng đọc sách, chẳng còn nhớ ngủ nướng là gì nữa. Nếu có thể trở lại tuổi của Bình An, ông thà ngủ đến trưa luôn còn hơn.
Trần Diễm không còn tâm trạng viết tiếp, đành sai Mạch Lộ thu dọn đồ đạc đến huyện nha.
Tôn tri huyện hôm nay có việc nhờ ông, mời ông làm người bảo lãnh cho một vị đồng sinh tham gia huyện thí. Quan hệ giao hảo khó tránh khỏi. Xong việc, vị quan phụ mẫu này còn nhiệt tình mời ông giám định một bức họa của Ngô Đạo Tử.
Trần Diễm nói: "Đường tôn gần đây rất có hứng thú với hội họa."
Tôn tri huyện cười vạch trần: "Ngươi đang nói ta lơ là việc chính đó thôi."
Trần Diễm cũng cười theo.
Tôn tri huyện lại hỏi Trần Diễm về chuyện gia đình, thằng bé còn nghịch ngợm giấu đồ không?
"Nó thì không giấu đồ." Trần Diễm nói: "Thà nó giấu đồ còn hơn."
Tôn tri huyện: ??
Trần Diễm đem những hành vi kỳ quái gần đây của Bình An kể lại: "Nó dường như rất mâu thuẫn với việc ta đọc sách thi cử."
Tôn tri huyện nghe xong trầm ngâm một lát, rồi chỉ ra một cách sâu sắc: "Dạo gần đây ngươi có phải bận quá không?"
"Ta vẫn luôn rất bận." Trần Diễm nói.
Tôn tri huyện nói: "Vậy thì đúng rồi, bây giờ ngươi bận, sau này đi nhậm chức chẳng phải càng không có thời gian để ý đến nó sao? Nó chỉ có thể gây chuyện để thu hút sự chú ý của ngươi thôi."
Trần Diễm nhíu mày.
"Trẻ con thì có tâm địa gì, chẳng qua là hy vọng cha mẹ luôn ở bên cạnh mà thôi." Tôn tri huyện nói.