Hôm sau, Bình An ôm khư khư chiếc chăn con con, từ trong ánh nắng ấm áp tỉnh giấc. Lão cha đang cặm cụi đọc sách, mẫu thân ngồi trước gương trang điểm. Tào mụ mụ vẫn còn ở quê chưa về, chỉ có Cửu Hoàn tỷ tỷ tất bật lo toan, chăm sóc cậu rời giường thay quần áo.

Toàn bộ Trần gia từ trong ra ngoài được quét tước sạch bóng, đến một hạt bụi cũng không có. Bọn người hầu đều khoác lên mình những bộ xiêm y mới tinh, trong sân giăng đèn kết hoa, một khung cảnh hỉ khí dương dương.

Bình An cả đêm nhiều mộng, ngủ không ngon giấc, mơ màng hỏi: “Mới tháng bảy mà đã ăn Tết rồi ạ?”

Cửu Hoàn bật cười: “Cậu ấm thật biết nói đùa, là nhà mình đang chuẩn bị đại gia khánh công yến đó ạ.”

Bình An càng ngạc nhiên: “Thi Hương còn chưa thi mà đã khánh công rồi sao ạ?”

Có khi nào là quá cao điệu không?

Cửu Hoàn lanh lảnh đáp: “Lão gia sáng sớm tinh mơ đã sai chúng con thay xiêm y mới rồi. Nghe nói còn đặt tận năm mươi mâm cỗ ở Minh Nguyệt Lâu mang đến, mời bạn bè thân thích đến ăn mừng nữa đó ạ.”

Bình An chạy vội ra tiền viện, vừa thấy liền ngây người.

Toàn bộ sân được dọn dẹp sạch sẽ, bày la liệt bàn ghế, ngay cả khu vườn trồng cây cảnh của tiểu thúc ở cạnh cũng bị chiếm dụng, ước chừng phải có hai ba chục bàn.

Tổ phụ đây là bị kích thích cái gì vậy trời?

Trong viện chính, Trần lão gia dường như không có chuyện gì, vẫn ung dung tưới hoa tỉa tót.

Quản gia đưa thực đơn của Minh Nguyệt Lâu cho ông xem qua: “Chủ quán nói thời gian gấp quá, chỉ chọn mua được mấy món này thôi ạ.”

Trần lão gia liếc qua rồi dặn dò: “Đồ ăn không quan trọng, thiệp mời nhất định phải đưa đến tận tay.”

Triệu thị từ trong phòng vội vã bước ra: “Thật sự phải làm như vậy sao?”

Trần lão gia hừ một tiếng: “Hôm nay không cho bọn họ biết mặt, ta không phải họ Trần.”

Triệu thị biết rõ tính chồng mình như tượng đất, ngày thường muốn nặn tròn bóp méo thế nào cũng được, nhưng một khi đã chọc giận người thật thà này, thì có chín trâu cũng không kéo lại được.

Đêm qua, Trần lão gia cầm ngân phiếu, khuyên vợ đi ngủ trước, còn mình thì ngồi một mình ở nhà chính suốt cả đêm. Sáng sớm tờ mờ, ông viết mỏi cả một cây bút lông, chỉ vào những tấm thiệp mời xếp thành chồng như núi trên bàn, sai người mang đi khắp nơi, rồi lại đến Minh Nguyệt Lâu đặt tận năm mươi mâm cỗ.

Trong vòng hai canh giờ, ông muốn Thịnh Dương huyện này, bạn bè thân thích phải tề tựu đông đủ.

Trong chốc lát, các hương thân phú hộ trong huyện, quan viên đang để tang, nho sinh sĩ tử có danh vọng… đều nhận được hai tấm thiệp mời:

  Bắc Trần gia vì nhị phòng trưởng tử Trần Bình Nghiệp ra tù tẩy trần.
  Nam Trần gia trưởng phòng trưởng tôn Trần Diễm cao trung khoa thí, đứng đầu lục di.

A ha, hóa ra hai nhà này lại đấu đá nhau.

Hai bên xung đột, người bình thường ai cũng biết phải chọn bên nào. Trần Diễm là thần đồng nổi danh khắp vùng, trúng cử thi đậu là chuyện chắc như đinh đóng cột. Lúc này không kết giao thì còn đợi đến bao giờ?

Còn Bắc Trần gia mở tiệc tẩy trần, rảnh rỗi không có việc gì đến xem náo nhiệt thì được, chứ đụng đến chuyện quan trọng thì thôi vậy.

Minh Nguyệt Lâu là tửu lâu cao cấp nhất nhì ở Thịnh An, làm ăn rất nguyên tắc, xưa nay không nhận đơn đặt gấp, trừ phi có thêm tiền.

Trần lão gia tiền nhiều không đếm xuể, vừa mở miệng, Minh Nguyệt Lâu từ trên xuống dưới từ sáng sớm đã bận tối mắt, mua nguyên liệu tươi ngon nhất ngoài chợ về, lựu thộn hấp hầm, chiên xào nấu nướng, chốc lát đã ra lò bày biện, dùng hộp đồ ăn lớn có lò than nhỏ giữ ấm, nước chảy mang đến ngõ Trần gia.

Vừa thấy Bắc Trần gia giăng đèn kết hoa, họ đã định bụng đi vào.

Một tiểu nhị đi đầu bỗng dừng bước: “Không đúng không đúng, không phải nhà này, là nhà đầu ngõ bên kia cầu.”

Cùng lúc đó, khách khứa lục tục kéo đến. Trần lão gia mặc bộ đạo bào bằng lụa nâu bóng loáng, đầu đội khăn Đông Pha ô sa, ba chòm râu dài được cắt tỉa gọn gàng bước ra đón khách.

Bình An vì chạy trốn chậm nên bị tổ phụ bắt làm tráng đinh, lẽo đẽo theo sau tổ phụ làm đứa bé giữ cửa ở cổng lớn đón khách, mắt láo liên nhìn quanh: “Tổ phụ, cha mẹ con hình như đi đâu mất rồi ạ.”

“Không sao, khách khứa đến đông đủ là được.” Trần lão gia mặt mày hớn hở, gặp ai cũng cười.

“Nhưng mà giờ chuẩn bị tiệc rượu chắc không kịp ạ.” Bình An lại nói.

Trần lão gia đắc ý chỉ tay ra phía cửa.

Bình An trợn mắt há hốc mồm nhìn đám tiểu nhị bưng đồ ăn nối đuôi nhau vào. Ông ấy vậy mà lại đi đặt cơm hộp!

Khách khứa đến chật nhà Trần gia, từ họ hàng xa gần, hàng xóm láng giềng, bạn bè đồng nghiệp, chỉ cần là người ở Thịnh Dương huyện, tám đời chẳng có quan hệ cũng bị mời đến ăn tiệc. Người gác cổng được dặn dò, không những không thu tiền mừng, mà ngay cả mấy tay không có thiệp mời đến ăn chực uống ké cũng cứ thế mà cho vào. Trần lão gia muốn chính là nhân khí, là thể diện, là cái ánh mắt tức đến phụt lửa của lão tam nhà Bắc Trần.

Ngõ Nam khách khứa đông nghìn nghịt, đối lập với đó, ngõ Bắc lại tiêu điều vắng vẻ. Cổng nhà nhị phòng gần như có thể giăng lưới bắt chim. Lác đác mấy người họ hàng đứng ở cửa ngóng trông, bồi hồi.

Cũng có vài người lưỡng lự đến nơi, phát hiện khách khứa đều kéo sang nhà Nam Trần, liền vờ như mình chỉ đi ngang qua, lướt qua cầu.

Một người họ hàng Bắc Trần thăm dò hỏi: “Bao giờ thì khai tiệc vậy?”

Người khác kéo tay áo anh ta, kéo sang một bên: “Thật là không biết nhìn mặt người khác gì cả. Không thấy khách khứa đều bị nhà Nam Trần lôi hết đi rồi sao?”

“Người nhà mình cũng phải đến ăn cơm chứ.”

“Đừng nói nữa.”

Trong sân không thấy bày hai ba chục bộ bàn ghế, mỗi bàn tám món chay mặn nguội lạnh đã được bày biện xong xuôi, trên mỗi bàn còn có điểm tâm trái cây đầy đủ, chỉ là lạnh lẽo, không một bóng người.

Bọn người hầu ngơ ngác nhìn nhau, đám đầu bếp được mời đến thì ngồi ngáp ruồi.

Người đứng đầu Bắc Trần gia, Trần tam gia sải bước vào, đến thẳng sảnh ngoài, nhìn vẻ mặt xấu hổ của người em Trần nhị gia, giận dữ nói: “Đã bảo đừng làm trò cười cho thiên hạ rồi mà cứ không nghe, giờ thì hay rồi đấy.”

Lại nhìn sang người cháu trai Trần Bình Nghiệp, ông hạ giọng: “Ra ngoài rồi thì thành thật mà sống, an tĩnh đọc sách. Vài năm nữa ta đổi thân phận, thay đổi hộ tịch cho con, vẫn có thể đi thi khoa cử. Cha con làm ầm ĩ lên như thế, sợ người ta quên chuyện này chắc?”

Trần nhị gia ỉu xìu ngồi đó: “Ta cứ nghĩ, gọi bạn bè thân thích đến cho náo nhiệt, giải xui, ai ngờ bị lão già bên kia nẫng tay trên.”

“Ngươi không có việc gì làm sao?” Trần tam gia đứng dậy: “Con ngươi giết người ngồi tù là chuyện vẻ vang lắm chắc? Còn muốn mở tiệc ăn mừng?”

“Thì tại nó có nguyên nhân chính đáng mà.” Trần nhị gia không phục nói: “Mạnh gia đem con dâu đang mang thai bốn tháng gả vào, con ta hiền lành đến mấy cũng nhịn không nổi.”

“Nhịn không nổi thì có thể bẩm báo cha mẹ trưởng bối, chứng cứ rõ ràng, chẳng lẽ không ai làm chủ cho nó?” Trần tam gia nói.

Trần Bình Nghiệp nửa câu cũng không dám nói, gần như vùi đầu vào ngực, hai tay run rẩy trong ống tay áo, mặt mày cũng ngày càng tái mét.

“Nếu ngay từ đầu con tự thú, quan phủ cũng sẽ xem xét nhẹ phán. Cha con thì ngược lại, giết người giấu xác, có lý thành không lý…”

Trần tam gia còn chưa dứt lời, thì nghe “phanh” một tiếng, Trần Bình Nghiệp ngã thẳng xuống đất.

Mọi người nhốn nháo cả lên, cởi áo, ấn huyệt nhân trung, khiêng ván cửa, mời lang trung, tất bật một phen.

Ngõ Nam, Trần gia đã khai tiệc, còn mời cả gánh hát Côn khúc đến góp vui, đang ê a hát: “Chỉ sợ thế sự hàm hồ □□ kiện, nhân tình che đậy hai ba phân.”

Khách khứa nâng chén đổi ly, vui vẻ tận tình, chỉ là nhân vật chính của bữa tiệc không biết đã chạy đi đâu, từ đầu đến cuối không thấy mặt.

Nghe nói phụ thân muốn mở yến tiệc lớn, Trần Diễm cũng không nghĩ nhiều. Dù sao cha anh ngày thường vốn phù hoa, thích náo nhiệt xu nịnh. Để tránh khỏi khó xử, anh xin nghỉ một ngày, cùng vợ đi xe ngựa ra vùng ngoại ô du ngoạn giải sầu, tránh đầu sóng ngọn gió.

Tại sao không mang Bình An theo? Bởi vì cậu cứ nhất định đòi đi xem náo nhiệt, kết quả bị bắt làm lính, hai người đành phải “cụt tay cầu sinh” để kịp thời thoát thân.

Đây là kế sách một hòn đá trúng hai chim của Trần lão gia, vừa làm Bắc Trần gia mất mặt, lại thành công đuổi Trần Diễm đi.

Triệu thị có chút xót xa.

Đợi khách khứa vui vẻ ra về, chỉ còn lại bãi chiến trường bàn ghế ly chén hỗn độn, chưởng quầy Minh Nguyệt Lâu mang theo danh sách đến tính tiền, năm mươi mâm cỗ tổng cộng hết 178 lạng. Trần lão gia tính toán, vẫn còn lời được 122 lạng!

Quản gia Trần Thọ từ Bắc Trần gia dò la tin tức trở về, giọng nói có chút hưng phấn, vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Bên kia chỉ có mười mấy người thân thích nói chuyện trong sân, đến tiệc cũng không khai, nhà tam gia mặt mày cau có, chỉ vào Tú nhị gia và Bình Nghiệp thiếu gia mắng té tát. Bình Nghiệp thiếu gia hai mắt trợn ngược rồi ngất luôn, lang trung cũng đến rồi, tiệc rượu cũng dẹp luôn.”

Trần lão gia nghe vậy mừng rỡ, Triệu thị cũng hả dạ: “Đáng đời! Để cho bọn chúng bao che cho nhau, coi thường nhân mạng, báo ứng còn ở phía sau đấy.”

“Lão gia, thái thái!” Gia đinh ở tiền viện thở hồng hộc chạy vào nhà chính: “Không hay rồi, đánh nhau rồi!”

Trần lão gia cầm tiền tiêu vặt vừa kiếm được, còn chưa kịp giấu đi vẻ mặt tươi cười, vừa cười vừa hỏi: “Ai đánh nhau?”

“Nhị lão gia, tam lão gia, các thiếu gia, cùng mấy thiếu gia Bắc Trần gia, xách theo gậy gộc, đá sỏi đánh nhau trên đầu cầu rồi ạ.”

Triệu thị bật dậy, tiện tay kéo Trần lão gia: “Mau, mau ra xem, bọn trẻ con đánh nhau không biết nặng nhẹ, đừng đánh chết người.”

Trần lão gia ra vẻ tiếc mạng, lắc đầu: “Bọn nhóc sức lực còn hơn ta, ra xem lại bị thương thì sao…”

Triệu thị hết cách với ông, chợt nhớ ra đã lâu không gặp Bình An, lo lắng hỏi: “An ca nhi đâu?”

Trần Thọ đáp: “Đi xem náo nhiệt rồi ạ.”

“Nó xem cái gì mà xem!” Trần lão gia lúc này mới nóng nảy, gọi mấy tên nam phó khỏe mạnh, vội vã chạy ra đại môn.

Trần Thọ nhanh chân đuổi theo: “Lão gia, ngài đừng nóng vội, có người đi theo cậu ấm rồi ạ.”

Trần lão gia vội vã chạy đến hiện trường, chỉ thấy trên cầu người ngã ngựa đổ, đám tiểu tử tất cả đều nằm trên đất kêu la thảm thiết, chỉ có Cửu Hoàn và Mạch Lộ tay cầm gậy gộc đứng ở đầu cầu. Ông ngẩn người một lát, chỉ thấy giữa hai người chui ra cái đầu nhỏ của Bình An.

Lúc này, các bậc trưởng bối của hai nhà cũng lần lượt kéo đến, xông lên cầu hỏi han con cháu.

“Tổ phụ!” Bình An chạy đến chỗ Trần lão gia.

Trần lão gia sợ hãi, kéo cậu bé cẩn thận xem xét khắp người: “Có bị thương không?”

“Không ạ, con đến can ngăn.” Bình An chỉ vào đám tộc huynh nằm la liệt trên đất: “Ngài xem, bọn họ đâu có đánh nhau nữa đâu.”

Trần lão gia: “…”

Quả thật là không đánh nữa, đến đứng lên cũng tốn sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play