Nếu như phải bầu ra một người tuyệt đối không thể chọc vào trong toàn cái trường này thì tin rằng thầy trò cả trường đều sẽ bỏ phiếu cho hội trưởng học sinh Tư Đồ Nghiên, chứ không phải kẻ mang tiếng xấu xa lừng lẫy là Tư Đồ Soái.
Trong mắt mọi người, Tư Đồ Nghiên gần như là một truyền thuyết: thành tích xuất sắc, năng lực vượt trội, khí chất mạnh mẽ, không chỉ được thầy cô yêu thích mà bạn học cũng là người ai ai cũng ngưỡng mộ.
Huống hồ, tình cảm giữa anh em Tư Đồ rất sâu nặng, ai mà không biết Tư Đồ Soái chính là người ủng hộ tuyệt đối của anh trai mình chứ? Ai dám ở trước mặt Tư Đồ Soái nói một câu không hay về Tư Đồ Nghiên chứ?
Cuối cùng, nam sinh cũng phản ứng kịp: rõ ràng mình chỉ đang than phiền ban Kỷ luật, thế mà Từ Tri Tuệ lại cố tình nhắc đến Tư Đồ Nghiên, chẳng phải rõ ràng là cô ta muốn đẩy cậu xuống hố lửa sao? Bây giờ lại khiến cho người khác tưởng cậu có ý kiến với Tư Đồ Nghiên chứ.
Càng thấy Từ Tri Tuệ cười rạng rỡ với mình, trong lòng cậu càng dâng lên từng cơn lạnh lẽo. Thậm chí, cậu còn cảm nhận rõ được ánh mắt Tư Đồ Soái nhìn cậu đã khác lạ, và đám anh em cũng đồng loạt nhìn cậu với ánh mắt “tự cầu phúc đi”.
Nhất định là cố ý! Tuyệt đối là thế! Cậu tức tối liếc Từ Tri Tuệ một cái, đối phương vẫn mỉm cười đáp lại, lông mày cong cong như trăng non, dáng vẻ ôn nhu hiền thục, nhưng cậu lại thấy trong đáy mắt kia ẩn giấu một tia giảo hoạt thâm hiểm.
Tuy không cam lòng và vẫn muốn tranh luận tiếp, nhưng Tư Đồ Soái đang đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm nên cậu chỉ có thể không tình nguyện mà nhận thua:
“Không có ý kiến, ban Kỷ luật cũng không có vấn đề gì.”
Thấy mục đích đã đạt được, Từ Tri Tuệ cũng thu tay lại đúng lúc rồi nghiêm mặt nói:
“Không sao, có vấn đề thì cứ phản ánh với chúng tôi bất cứ lúc nào, hoặc cậu cũng có thể nói với Tư Đồ Soái, tôi tin là cậu ấy sẽ lập tức báo lại cho hội trưởng.”
Nhìn bộ dạng đối phương như bị nghẹn mà chẳng có chỗ xả, Từ Tri Tuệ suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười. Nếu ở công ty, mấy lời lẽ này của cô còn chưa đáng kể gì, nhưng ở trong trường thì đúng là “đánh từ trên cao xuống”!
Nói ra thì trêu chọc học sinh cấp ba có phần trẻ con, nhưng lần này rõ ràng là đối phương gây sự trước, cô chỉ phản đòn nhẹ một chút mà thôi. Nghĩ như vậy, Từ Tri Tuệ lập tức thấy lòng mình thanh thản hơn nhiều.
Trời đã cho cơ hội tốt như vậy, cô nhất định phải biết trân trọng. Thời cấp ba trước kia, cô chỉ là một học sinh bình thường, không có câu chuyện gì quá kịch liệt mà chỉ toàn là núi đề thi và những buổi chiều tan học cùng bạn bè đi quán trà sữa, hưởng thụ chút ít tự do duy nhất.
Lần này, ngoài việc đóng cho trọn vai nhân vật quần chúng, cô cũng sẽ ưu ái bản thân, miễn là không ảnh hưởng tới người khác, để mình thực sự được trải nghiệm một quãng đời cấp ba hoàn mỹ trong mơ.
Cô đang định rời đi thì phát hiện hướng mình chuẩn bị đi lại trùng với đám người kia. Thế là để tránh rắc rối, cô tạm thời đổi ý, đi theo một lối rẽ khác.
Con đường này dẫn thẳng tới sân vận động, cô định băng ngang sân vận động rồi ra bằng cổng bên kia.
Trong sân vận động, ngoài những học sinh đang tập luyện còn có những học sinh cố ý đến chỉ để ngắm trai xinh gái đẹp. Dù sao đây cũng là một thế giới tiểu thuyết ngôn tình, nên các nhân vật quần chúng luôn có những hành vi mê trai lố lăng khiến người thường khó hiểu.
Ví dụ như hoa khôi lớp cô là Lâm Mộng Hi này, khi cô ấy đi trên đường sẽ bị học sinh khác hô lớn: “Mau nhìn đi, đó chính là hoa khôi trường đó!”, kiểu phô trương này làm Từ Tri Tuệ không thể nào chấp nhận được.
Xem náo nhiệt là chuyện thường tình, bản thân cô cũng thích xem, nhưng có ai lại xem náo nhiệt lộ liễu như vậy chứ?
Hơn nữa lời thoại còn đọc như đọc kịch vậy, khi nói mấy câu đó các bạn học thật sự không thấy ngại à!
Lúc này, đa số học sinh tụ tập ở đây đều là vì Tô Mặc Hàn. Trong truyện ngắn “Lấy yêu làm hành trang” có miêu tả Tô Mặc Hàn như một mặt trời rực rỡ, khi cậu chạy trên sân cỏ xanh có thể dùng nhiệt huyết và đam mê đánh tan mọi chướng ngại.
Ai hay đọc tiểu thuyết cũng biết, đây chính là hình tượng điển hình của “thiếu niên thể thao tỏa nắng”.
Chỉ tiếc là hồi cấp hai, Từ Tri Tuệ vẫn còn là một đứa trẻ giả vờ sâu sắc, nên trong cả loạt truyện này thì ấn tượng nhạt nhẽo nhất của cô chính là truyện đó.
Thế nhưng bây giờ, ấn tượng cô về Tô Mặc Hàn lại là tốt nhất. Bởi vì mỗi ngày bước vào lớp, đối phương đều chủ động và thân thiện chào hỏi, hơn nữa vì cùng là cán bộ lớp, chỉ cần cô cần làm việc gì thì cậu sẽ lập tức ngỏ ý giúp đỡ, vừa tinh tế vừa lễ phép, đúng là một cậu trai tốt!
Khi đọc tiểu thuyết, cô thấy kiểu nam chính này quá mức bình thường, không thú vị bằng kiểu nhân vật có phần âm u phức tạp. Nhưng ở ngoài đời thực, cô chỉ muốn nói: ước gì tất cả con trai đều như thế!
Vừa nghĩ vừa đi dọc sân, để tránh ảnh hưởng tới các bạn đang chạy, cô cố ý đi sát bãi cỏ cạnh đường chạy. Sân bóng của Học viện Thánh Anh dùng cỏ tự nhiên và được chăm sóc định kỳ nên cỏ rất mềm mại, bước chân thoải mái, mà cũng không xảy ra chuyện lạ như đá nhỏ bắn vào giày hay gì cả.
Đúng lúc ấy, từ đằng xa bỗng vang lên một trận ồn ào. Trong sân vận động vốn không hiếm cảnh này, nên Từ Tri Tuệ chỉ quay đầu nhìn một cái, thấy các thành viên đội bóng đang vây quanh khung thành liền không để tâm.
Thế nhưng rất nhanh đã có một cầu thủ phát hiện ra cô, rồi vừa la to “lớp trưởng” vừa chạy về phía cô.
“Lớp trưởng, lớp trưởng! Có chuyện rồi!” Người tới cũng là học sinh lớp 11A, tên là La Trí Khôn, vội vã chạy đến:
“Lâm Mộng Hi bị thương rồi, cậu mau tới xem đi!”
“Á? Sao lại thế, có nghiêm trọng không? Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào?” Từ Tri Tuệ vừa nghe thế đã chẳng còn để ý chuyện khác, lập tức nhấc chân chạy về phía khung thành.
La Trí Khôn bị loạt câu hỏi dồn dập của Từ Tri Tuệ làm cho lúng túng, lắp ba lắp bắp kể lại sự việc. Vốn dĩ bọn họ đang nghỉ ngơi, đúng lúc Lâm Mộng Hi đi đến tìm bạn để xử lý chuyện gì đó thì ở xa có một nam sinh không chú ý, bất ngờ tung một cú sút cực mạnh. May mà Tô Mặc Hàn nhanh tay lẹ mắt mà chạy đến kéo người tránh đi, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Càng nghe, Từ Tri Tuệ càng thấy tình tiết này quen quen. Nếu cô nhớ không nhầm thì… đây chính là phần mở đầu của “Lấy yêu làm hành trang” phải không?
Nữ chính Lâm Mộng Hi suýt bị bóng đá trúng trên sân, may mắn được Tô Mặc Hàn cứu kịp thời nhưng vẫn bị thương nhẹ. Và cuối cùng cũng chính là Tô Mặc Hàn đưa cô ấy đến phòng y tế. Chính cơ duyên này đã khiến Tô Mặc Hàn phát hiện ra bí mật của Lâm Mộng Hi, từ đó mở ra câu chuyện tình lãng mạn giữa hai người.
Trong đầu Từ Tri Tuệ nhanh chóng lướt lại nội dung, xác định bây giờ chính là giai đoạn mở màn của cốt truyện.
Chỉ là… hình như tình tiết này chẳng liên quan gì đến cô hết nhỉ? Nghĩ vậy, bước chân của cô cũng chậm lại.
Trong cốt truyện, vì Lâm Mộng Hi không có bạn đồng hành nên Tô Mặc Hàn mới đi cùng. Nếu giờ cô xuất hiện, chẳng phải sẽ làm thay đổi tình tiết sao?
La Trí Khôn cũng nhận ra tốc độ của Từ Tri Tuệ chậm đi nên khó hiểu hỏi:
“Lớp trưởng, cậu sao thế?”
Câu gọi “lớp trưởng” khiến Từ Tri Tuệ bừng tỉnh: mình nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ làm tròn trách nhiệm là được. Đã là lớp trưởng, sao có thể bỏ mặc bạn học đang cần giúp đỡ?
Còn về cốt truyện gốc, cô chưa từng có ý định xen vào. Yêu hay không yêu, đó là chuyện của người khác, liên quan gì đến cô? Có hứng thì đứng ngoài xem náo nhiệt, không có thì lo cuộc sống của mình.
Cô đã tự nhủ phải làm một nữ sinh cấp ba vui vẻ mà.
“Không sao, chúng ta đi nhanh lên.” Từ Tri Tuệ lập tức tăng tốc, bước nhanh đến gần khung thành.
Xung quanh có mấy thành viên đội bóng đang đứng đó. Vừa tiếp cận đây, cô suýt bị mùi mồ hôi nồng nặc xung quanh xông tới làm lùi bước.
Éc, cái mùi này!
Từ Tri Tuệ cố nén thở, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi cô thấy Lâm Mộng Hi đang ngồi dưới đất dựa vào cột khung thành, bên dưới lót tạm quần áo do bạn học tốt bụng đưa cho. Sắc mặt cô tái nhợt, tóc hơi rối nhưng vẫn khó che giấu được dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Dù Từ Tri Tuệ đã biết trong tiểu thuyết Lâm Mộng Hi bị không sao, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy tình trạng của đối phương, cô vẫn không nhịn được mà dâng lên lòng thương xót. Cô lập tức chen vào giữa đám đông, ngồi xổm xuống hỏi:
“Lâm Mộng Hi, cậu không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng, Lâm Mộng Hi hơi cúi mắt, nhỏ giọng đáp:
“Mình vẫn ổn.”
Nhìn động tác này, Từ Tri Tuệ liền hiểu ý đồ của đối phương. Cô giả vờ vô tình đưa tay ra, để Lâm Mộng Hi dễ nhìn thấy cổ tay mình, nơi cô đang đeo một chiếc đồng hồ đặt làm riêng.
Nói về hoàn cảnh của Lâm Mộng Hi: ở trường, cô ấy là hoa khôi xinh đẹp cao ngạo, ai cũng biết tính cách cô ấy lạnh lùng, chẳng mấy khi thân thiết với ai. Nhưng thực tế, Lâm Mộng Hi mắc chứng mù mặt bẩm sinh, không nhớ nổi gương mặt người khác, cũng chẳng phân biệt được ai với ai. Và để che giấu bí mật này, cô ấy đành phải giữ dáng vẻ xa cách, lạnh lùng với người ngoài.
Người duy nhất biết sự thật chính là người bạn thân từ nhỏ Bạch Ưu Du. Để Lâm Mộng Hi có thể nhận ra mình, Bạch Ưu Du luôn đeo kẹp tóc đầy màu sắc, đây cũng là bí mật riêng giữa hai người.
Từ Tri Tuệ còn chú ý rằng Lâm Mộng Hi có cách riêng để ghi nhớ người khác. Vì học sinh trong trường đều mặc đồng phục nên khó phân biệt, nên cô thường cố tình nhớ đến những món phụ kiện của bạn học trong lớp.
Và dĩ nhiên, vừa rồi khi cô đến, phản ứng đầu tiên của Lâm Mộng Hi cũng không phải là nhìn mặt, mà là cúi xuống tìm kiếm gì đó.
Quả nhiên, nhờ hành động “khoe khéo” của Từ Tri Tuệ, Lâm Mộng Hi lập tức xác nhận được thân phận, còn gọi thêm một tiếng “lớp trưởng”.
“Bây giờ cậu đứng dậy được không?”
Đối phương gật đầu nhưng lại có vẻ muốn nói gì đó rồi thôi, đôi môi cô ấy mím chặt, rõ ràng là đang chịu đựng. Từ Tri Huệ nghĩ một chút liền hiểu ngay nguyên nhân, bèn ngẩng lên nói với đám học sinh xung quanh:
“Mọi người giải tán đi, đông người đứng chụm lại ngột ngạt quá, thời tiết nóng thế này cẩn thận bị say nắng đấy.”
Nghe vậy, Tô Mặc Hàn nhanh chóng hiểu ý. Hẳn là mùi mồ hôi quá nặng đã khiến Lâm Mộng Hi khó chịu, mà đối phương lại ngại không tiện nói ra. Thế là cậu vội vàng bảo đồng đội giải tán, đồng thời còn có chút hối hận vì mình sơ ý, chắc chắn vừa rồi Lâm Mộng Hi khó chịu nhưng không muốn nói.
Khi mọi người đã tản hết, cậu lập tức thành khẩn xin lỗi hai người:
“Xin lỗi nhé, bọn tôi tập luyện quen rồi nên không để ý.”
Lúc này, Từ Tri Tuệ quan sát biểu cảm của Lâm Mộng Hi, quả nhiên thấy cô ấy khá hơn nhiều. Sau khi hỏi vài câu, cô mới đứng dậy nói với Tô Mặc Hàn:
“Không sao, mau đỡ cô ấy đứng dậy xem còn đi lại được không.”
Trong sự dìu đỡ của cả hai, Lâm Mộng Hi từ từ đứng lên nhưng động tác không linh hoạt. Tô Mặc Hàn vốn là người chơi thể thao, cậu nhìn thoáng qua đã đoán được chắc là cô bị trật mắt cá chân, còn mức độ thế nào thì phải đến phòng y tế kiểm tra mới rõ.
“Vậy mình đi cùng cậu, rồi gọi người báo cho Bạch Ưu Du.” Từ Tri Tuệ thương lượng với Lâm Mộng Hi, được đối phương đồng ý thì cô lại quay sang Tô Mặc Hàn:
“Vậy cậu…”
Cô còn chưa dứt lời thì Tô Mặc Hàn đã lập tức tiếp lời:
“Tôi đi cùng các cậu. Chuyện bắt nguồn từ bọn tôi, với lại tôi là đội trưởng thì nên để tôi chịu trách nhiệm.”
Từ Tri Tuệ cũng không khách sáo mà gật đầu đồng ý:
“Vậy đi thôi.”
Trên đường, Lâm Mộng Hi gần như không nói gì. Một phần vì tính cách cao ngạo vốn có, phần khác là vì Tô Mặc Hàn lo lắng cô khó chịu nên không dám quấy rầy, chỉ nhỏ giọng trao đổi tình hình với Từ Tri Tuệ.
Nói được vài câu, cảm nhận được sự đáng tin cậy của Từ Tri Tuệ, Tô Mặc Hàn chân thành cảm thán:
“Lớp trưởng, may mà có cậu ở đây, chứ không thì tôi thật sự không biết phải làm thế nào.”
Từ Tri Tuệ đáp lại:
“Không có gì ghê gớm đâu, không có tôi thì cậu cũng xử lý được thôi.”