Sau giờ học, Từ Tri Tuệ xách túi chuẩn bị rời đi thì bị một nam sinh chặn lại.
“Lớp trưởng, ngày mai tôi phải đi thi, cậu nhớ giúp tôi nói với thầy cô một tiếng nhé.”
Từ Tri Tuệ thuận miệng đáp: “Không vấn đề gì.” Nhân tiện, cô lại sờ sờ chiếc cặp Cambridge trong tay, đây là chiếc túi cô sử dụng có cảm giác tốt nhất từ trước đến giờ, được làm từ da bê thượng hạng, chế tác hoàn toàn thủ công. Lúc rảnh rỗi, cô luôn thích vuốt ve nó, đồng thời cũng lấy đó để nhắc nhở bản thân về tính chân thực của thế giới này.
“Cảm ơn nhé, lớp trưởng.”
Từ Tri Tuệ nở nụ cười tươi tắn hoạt bát: “Không có gì, chúc cậu thi đạt thành tích tốt.”
Nam sinh ngẩn người mấy giây rồi hơi luống cuống gãi đầu.
Mỗi năm trường đều tái tổ chức lớp học, lớp của bọn họ mới được ghép lại từ đầu năm lớp 11. Lúc lớp 10, tuy cậu học khác lớp với Từ Tri Tuệ nhưng cũng từng nghe qua tên cô, ai cũng nói cô có tính tình cứng nhắc, làm việc cẩn thận đến mức khô khan, không dễ gần gũi.
Mấy ngày đầu nhập học, biểu hiện của cô cũng rất khiêm tốn, khiến cậu không chắc tin đồn là thật hay giả. Nhưng bây giờ nhìn lại, tin đồn quả thực sai đến mức nực cười, chẳng phải là cô rất cởi mở sao!
Trong lúc nam sinh còn đang miên man suy nghĩ, Từ Tri Tuệ đã rời khỏi lớp học.
Dù tiếng chuông tan học đã vang lên một lúc lâu, nhưng trong trường vẫn vô cùng náo nhiệt, các hoạt động câu lạc bộ đang diễn ra rất sôi nổi.
Hoạt động ngoại khóa phong phú cũng là một trong những đặc điểm lớn của Học viện Thánh Anh. Nhà trường không chỉ cung cấp địa điểm, trang thiết bị cho các câu lạc bộ, mà còn sắp xếp giáo viên hướng dẫn, thậm chí mỗi năm họ còn cấp kinh phí để khuyến khích học sinh tổ chức các hoạt động nữa.
Trong nhận thức của Từ Tri Tuệ, một đời sống trung học như vậy chẳng khác nào bước ra từ một bộ phim khoa học viễn tưởng cả, vậy mà giờ nó lại trở thành hiện thực đối với cô.
Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, vì cô đã xuyên không rồi.
Chuyện xảy ra đại khái vào một tuần trước, khi ấy cô đang họp ở công ty. Nói là họp vậy, chứ thật ra thì cô chỉ ngồi ở hàng ghế sau lén chợp mắt thôi.
Người ta vẫn nói việc nhỏ thì họp lớn, việc lớn thì họp nhỏ. Cái loại họp hành rầm rộ kéo cả công ty tham gia thế này, cô chẳng lo bỏ lỡ điều gì quan trọng nên yên tâm tranh thủ ngủ bù.
Tuổi ngoài đôi mươi chính là độ tuổi cần ngủ nhiều. Không nhân lúc này mà bù cho đủ giấc thì làm sao chống chọi nổi với ba mươi năm cày cuốc mệt nhọc tiếp theo đây?
Tiếng lãnh đạo diễn thuyết quả thực là loại tiếng ồn trắng dễ đưa người ta vào giấc ngủ nhất. Mọi thứ đều yên bình, vậy mà ngay lúc cô đang say giấc thì bỗng vang lên một khúc đàn piano làm cô bị đánh thức.
Ban đầu cô còn tưởng có đồng nghiệp sơ suất, quên tắt chuông điện thoại, nhưng càng lúc tiếng đàn càng lớn, khiến cô không tài nào ngủ được nữa. Bực bội quá, cô bèn mở mắt ra…
Kết quả vừa mở mắt, cô lập tức sững sờ.
Cô phát hiện mình không còn ở phòng họp nữa mà đang ngồi trong một lớp học, xung quanh là những học sinh trung học, ai nấy đều có ngoại hình xuất sắc, mặc đồng phục kiểu Tây được cắt may tinh xảo, mỗi người đang thu dọn sách vở, trò chuyện với bạn bè. Giờ khắc ấy, bầu không khí thanh xuân bừng bừng sức sống phả thẳng vào mặt cô.
Chẳng lẽ cô trọng sinh rồi sao? Nhưng cũng không đúng, hồi đi học cô chưa từng mặc bộ đồng phục nào đẹp đến thế này mà.
Từ Tri Tuệ mất khá nhiều thời gian mới lấy lại được bình tĩnh rồi bước ra khỏi lớp học kia.
Chấp nhận được việc bản thân xuyên không vốn đã là chuyện không hề dễ dàng, huống hồ lại còn biến thành học sinh cấp ba thì càng dễ khiến người ta sụp đổ hơn. Dù sao thì cũng chẳng ai muốn sống lại vào năm lớp 12 một lần nữa mà.
Nhưng khi thấy chiếc xe sang trọng đến đón mình về nhà, trong xe còn có tài xế mặc đồng phục, cảm nhận được dường như mình đã biến thành tiểu thư nhà giàu… thì bỗng nhiên cô cảm thấy chuyện này cũng không khó chấp nhận lắm.
Hơn nữa tin vui còn nối tiếp nhau. Ngồi trên xe, cô bỗng nhận ra trong đầu mình xuất hiện những ký ức vốn không thuộc về mình. Sau khi cẩn thận sắp xếp lại, cô xác định đó là ký ức của chủ nhân cơ thể này. Tuy không liền mạch, nhưng cũng đủ để cô nắm bắt được những thông tin quan trọng.
Điều trùng hợp là chủ nhân trước kia cũng tên Từ Tri Tuệ, mười bảy tuổi, học sinh lớp 11A Học viện Thánh Anh.
Mẹ cô là đạo diễn lừng danh thế giới, cha từng là vận động viên chuyên nghiệp, trước đây ký hợp đồng cho câu lạc bộ thi đấu, sau khi giải nghệ thì ông trở thành quản lý cấp cao trong câu lạc bộ. Hai người thường trú ở nước ngoài, vốn dĩ Từ Tri Tuệ cũng sống cùng họ nhưng khi cô tốt nghiệp trung học cơ sở, mẹ cô lại muốn con gái theo học ngôi trường mình từng học nên sau khi được cô đồng ý, bà đã đưa cô về nước nhập học tại Học viện Thánh Anh.
Nhắc tới cái tên Học viện Thánh Anh này, Từ Tri Tuệ thấy hơi quen tai nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra. Mãi đến khi tìm hiểu kỹ càng, ký ức mới bùng lên…
Thì ra cô không chỉ xuyên không, mà còn xuyên sách nữa!
Cô nhớ rất rõ, hồi cấp hai mình từng say mê một tạp chí tình cảm, hầu như kỳ nào cũng mua, là một độc giả trung thành.
Trong tạp chí ấy có một chuyên mục mang tên “Học viện Thánh Anh”, mỗi kỳ sẽ có những tác giả khác nhau lấy ngôi trường này làm bối cảnh viết truyện ngắn. Vào thời điểm đó, cách nhiều tác giả cùng sáng tác trong một thế giới quan chung còn khá mới mẻ và hợp mốt.
Từ Tri Tuệ là fan cứng của chuyên mục này, cô nhớ vanh vách từng truyện ngắn nên cũng thuộc nằm lòng toàn bộ thiết lập về ngôi trường.
Học viện Thánh Anh là trường trung học tư thục hàng đầu trong nước, có đội ngũ giáo viên hùng hậu, đều là tinh anh trong lĩnh vực của mình. Còn học sinh thì đều xuất thân từ giàu sang quyền quý, quả thực là trường quý tộc đúng nghĩa, cũng là nơi hàng ngàn thiếu nữ mơ ước được đặt chân tới.
Lớp 11A, nơi Từ Tri Tuệ đang theo học, cũng chính là bối cảnh xảy ra phần lớn các câu chuyện, có không ít nhân vật chính xuất phát từ đây.
Càng nhớ lại, cô càng thấy tên những bạn học quanh mình quen thuộc vô cùng.
Ví dụ như lớp phó thể dục của lớp, Tô Mặc Hàn chẳng hạn, cậu chính là nam chính trong một truyện ngắn mang tên “Lấy tình yêu làm hành trang”. Nữ chính của câu chuyện ấy lại là một bạn học khác tên Lâm Mộng Hi, đồng thời cũng mang danh hiệu nổi bật nhất: hoa khôi trường.
Một truyện thanh xuân vườn trường không thể thiếu hoa khôi và nam thần, giống như phương Tây không thể thiếu Jerusalem vậy, đó là thiết lập không thể tránh.
Từ Tri Tuệ nhanh chóng ôn lại toàn bộ cốt truyện ngắn đó, phát hiện bên trong hoàn toàn không có nhân vật nào tên Từ Tri Tuệ cả. Cô chắc chắn mình không nhớ lầm vì những truyện này đối với cô của thời cấp hai chẳng khác nào “thánh kinh” cả, từng chữ từng câu cô đều đọc thuộc lòng hết.
Học thuộc văn cổ có khi cô còn cần ba ngày, nhưng nhớ truyện thì chỉ cần một tiếng!
Học viện Thánh Anh áp dụng chế độ lớp nhỏ, mỗi lớp chỉ hơn hai mươi người. Bao nhiêu truyện ngắn lại liên kết với nhau, những vai phụ trong lớp ít nhiều cũng đều có mặt.
Nhưng cô dám chắc chắn rằng cái tên Từ Tri Tuệ này chưa từng xuất hiện.
Thế thì tại sao giờ cô lại ở đây?
Câu hỏi ấy ám ảnh Từ Tri Tuệ suốt cả đêm. Về tới biệt thự tạm trú, cô được những người hầu vây quanh phục vụ cơm tối, sau đó khám phá phòng ngủ của mình, cuối cùng thì nằm trên chiếc giường kingsize ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, cô ngồi xe đến trường rồi tìm được chỗ ngồi theo ký ức. Khi vừa ngồi xuống, lập tức có một cô bạn dễ thương chạy tới gọi cô là lớp trưởng, hỏi hạn chót nộp đơn xin vào câu lạc bộ là khi nào.
Lúc ấy, Từ Tri Tuệ mới chợt bừng tỉnh. Bảo sao cô không nhớ mình từng xuất hiện, thì ra là do nhầm từ khóa.
“Lớp trưởng”… danh xưng này quả thật xuất hiện rất nhiều trong các truyện ngắn. Đó là một nhân vật phụ tận tụy, thường đóng vai trò thúc đẩy tình tiết, chẳng hạn sắp xếp để nam nữ chính làm chung bài tập nhóm, hay gián tiếp truyền lời hộ hai người…
Nói ngắn gọn, đây chính là một công cụ siêng năng tận tâm!
Chỉ tiếc rằng nhân vật này chưa từng được nêu tên, từ bạn bè đến thầy cô đều gọi bằng “lớp trưởng”. Chức vụ đã trở thành nhãn hiệu nên dĩ nhiên, độc giả cũng chẳng bận tâm một nhân vật công cụ râu ria tên là gì.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi thấy hơi chua xót.
Nhưng Từ Tri Tuệ lại cảm thấy việc làm một nhân vật phụ ngoài lề, chẳng dính dáng gì đến tuyến chính còn dễ chịu hơn nhiều so với làm nữ chính. Với tâm trạng hiện giờ, cô hoàn toàn không thích hợp sa vào lãng mạn, nhất là với học sinh cấp ba! Cho dù có là trai đẹp đến đâu cũng không được!
Sau khi hiểu rõ tình hình, cô dựa theo ký ức trong đầu mà trả lời câu hỏi cho cô bạn kia.
Nữ sinh vui vẻ cảm ơn rồi quay lại chỗ ngồi phía trước trò chuyện với bạn mình.
Từ Tri Tuệ bình tĩnh ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người, chẳng bao lâu liền biết được tên cô gái vừa hỏi mình tên là Bạch Ưu Du.
Cô cũng chắc chắn đối phương chính là nữ chính của một truyện ngắn khác mang tên “Thử thách không rung động”.
Thế là rõ rồi, hóa ra cô đã rơi vào nơi sản sinh ra các câu chuyện, đại bản doanh của những nam nữ chính.
Còn bản thân cô thì chính là “nhân vật quần chúng mạnh nhất”.