Vậy sau khi xuyên sách và trở thành một nhân vật quần chúng là trải nghiệm thế nào?

Từ Tri Tuệ tuyệt đối phải cho cuộc sống mới này điểm tối đa. Môi trường học đường đẹp đẽ, bạn bè thân thiện, hành động tự do, ăn mặc không lo thiếu thốn, lại có một nhóm người giúp đỡ làm việc nhà nữa. Bất kể là đời sống hay học tập đều không thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả. Có thể sống l như thế này, thì việc làm nhân vật quần chúng hay làm nhân vật chính có khác gì nhau đâu?

Dù nhìn thế nào cũng tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống ảm đạm trước kia của cô, vì vậy tâm trạng Từ Tri Huệ rất tốt. Mới đến chưa mấy ngày, cô đã nhanh chóng điều chỉnh thái độ, quyết tâm hòa nhập vào cuộc sống mới.

Cô bước ra khỏi tòa giảng đường rồi cẩn thận quan sát xung quanh.

Học viện Thánh Anh chiếm diện tích rộng lớn, ngoài những tòa nhà chức năng còn có vô số cây xanh và cảnh quan nhân tạo, thậm chí trong trường còn có cả hồ nhân tạo và sở thú nhỏ.

Trong truyện thường xuyên nhắc tới nhiều địa điểm trong trường, nhưng chưa bao giờ miêu tả đầy đủ toàn bộ bố cục. Vì vậy, sau khi đã nắm rõ tình hình trong lớp, Từ Tri Tuệ lập tức bắt tay vào việc khám phá toàn trường.

Cô tranh thủ thời gian rảnh để đi khắp nơi, ghi nhớ các tuyến đường để tránh sau này bị lạc.

Dù tuổi còn trẻ nhưng cô đã kiêm nhiều chức vụ: lớp trưởng, phó hội trưởng câu lạc bộ đọc sách, ủy viên hội học sinh. Ba thân phận chồng chéo này chính là “tố chất cơ bản” của một nhân vật quần chúng ưu tú, phải mang theo đủ loại danh hiệu thì mới có thể xuất hiện một cách hợp lý trong bất cứ câu chuyện nào.

Nhưng trường học vốn sắp xếp nhiều thời gian tự do để khuyến khích học sinh tham gia hoạt động, nên đa phần học sinh đều mang nhiều chức vụ cùng lúc. Ví dụ như Tô Mặc Hàn là lớp phó thể dục lớp cô, nhưng cậu cũng đồng thời là đội trưởng đội bóng đá. Mà so với cậu, công việc của Từ Tri Tuệ lại chẳng nhiều nhặn gì.

Chẳng mấy chốc, cô đã đến quảng trường trung tâm của trường. Cô tùy tiện chọn một hướng mình chưa từng thám hiểm mà đi. Cô đi qua một con đường lớn, rẽ vài lần thì tới gần “Tòa Tổng hợp số Một”. Toàn bộ tòa nhà này đều do hội học sinh sử dụng, cũng là nơi cô thường đến trong tuần trước.

Ở Thánh Anh, học sinh có nhiều tiếng nói hơn nên hội học sinh cũng có sức ảnh hưởng lớn hơn. Cơ cấu nội bộ rõ ràng, phạm vi phụ trách bao trùm nhiều phương diện, thật sự làm được việc “phục vụ học sinh, hỗ trợ thầy cô”.

Cô đánh dấu vào sổ ghi chép, đang định đi tiếp thì nghe phía sau bỗng có người gọi “lớp trưởng”.

Bị gọi “lớp trưởng” suốt cả tuần, Từ Tri Tuệ đã hình thành phản xạ có điều kiện mà lập tức quay đầu, rồi thấy một cô gái buộc tóc hai bên, tràn đầy sức sống và tuổi trẻ, vừa nhảy vừa chạy đến trước mặt cô.

“Cậu đến trực ban à?”

Cô bạn tên là Văn Khả Tình, học lớp B bên cạnh. Năm lớp 10, cô ấy từng học chung với Từ Tri Tuệ, cả hai lại đều là thành viên của hội học sinh, vì thế quan hệ của họ cũng coi như quen thuộc, mỗi lần gặp nhau đều chào hỏi.

Lần đầu gặp Văn Khả Tình, Từ Tri Tuệ còn hơi căng thẳng, sợ bị nhìn ra sơ hở vì trong ký ức cô hoàn toàn không tìm thấy chút ấn tượng nào về người này. Nhưng thực tế đã chứng minh là cô lo xa. Một người bình thường có thấy bạn thân thay đổi tính cách thì cũng sẽ không liên tưởng đến hiện tượng siêu nhiên kiểu “xuyên không” này. Huống chi, đây vốn là một thế giới truyện ngôn tình không hề tồn tại khái niệm xuyên không.

Vì vậy, tuần trước Văn Khả Tình chỉ hơi ngạc nhiên một chút, cảm thấy Từ Tri Tuệ sau kỳ nghỉ hè trở nên hoạt bát hơn, có vẻ thích nói chuyện hơn nên vừa rồi thấy đối phương, cô mới chủ động chạy lại chào hỏi. Còn nếu là trước kia, có lẽ cả hai sẽ chỉ gật đầu cho xong.

“Không, mình định đi dạo quanh đây thôi.”

Văn Khả Tình ngạc nhiên: “Chạy đến tận đây để đi dạo? Cậu không sợ bị trưởng ban hay hội trưởng bắt gặp à?”

Từ Tri Tuệ giả vờ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu: “Cậu nói có lý, vậy thì chúng ta rút nhanh thôi.”

Văn Khả Tình nhịn cười: “Thế thì cậu mau đi đi, mình còn phải làm việc đây. Danh sách hôm qua bộ trưởng giao, mình còn chưa làm xong nữa.”

“Vậy cậu cố lên nhé, mình đi trước đây.”

Từ Tri Tuệ chào tạm biệt Văn Khả Tình rồi tiếp tục đi tiếp. Sau tòa tổng hợp là một khu rừng nhỏ, đi qua con đường nhỏ quanh co sẽ đến gần sân vận động. Trong sân, các câu lạc bộ đang tập luyện sôi nổi: đội bóng đá thi đấu trên sân cỏ, đội điền kinh thì chạy trên đường đua, từ xa đã nghe thấy tiếng cổ vũ rất náo nhiệt.

Trước cảnh tượng ấy, Từ Tri Tuệ không khỏi dừng bước rồi thầm cảm thán trong lòng: Đây chính là tuổi trẻ!

Câu thoại này nghe quả thực hơi “già dặn” quá, nhưng cô mới tốt nghiệp chưa lâu, sao giọng điệu lại trở nên già cỗi như vậy nhỉ?

Còn chưa kịp nghĩ thêm, phía sau cô bỗng vang lên giọng nói mất kiên nhẫn: “Không đi thì đừng chắn ở đây.”

Từ Tri Tuệ theo phản xạ mà tránh sang một bên, miệng vội nói xin lỗi. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người nói là một cậu con trai mà bản thân không quen, nhưng bên cạnh cậu lại có vài người, trong đó có một người cô rất quen mặt, đó chính là lớp phó lớp cô, Tư Đồ Soái.

Đừng thấy cái tên nghe quê mùa mà đánh giá, vì người thì quả thật rất đẹp trai.

Mái tóc cậu đen rối tung phóng túng, đôi mày mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, khóe môi còn mang theo nụ cười nửa thật nửa giả. Mọi người đều mặc đồng phục chỉnh tề, riêng cậu lại cố ý nới lỏng cà vạt, mở cúc cổ áo sơ mi, lười nhác mà ngạo nghễ, vừa phóng khoáng lại vừa bất kham. Ở bất cứ đâu, cậu đều là cơn gió tự do nhất, đúng như nguyên tác đã miêu tả về Tư Đồ Soái.

Thời đó, loại nam chính ngổ ngáo, bad boy thế này rất thịnh hành. Từ Tri Tuệ cũng từng mê mẩn một thời nhưng bây giờ nhìn lại, tâm thế của cô đã khác. Kiểu “ngổ ngáo” đã lỗi thời rồi, bây giờ mốt là “lạnh lùng cấm dục” cơ!

Mặc dù Từ Tri Tuệ đã lên tiếng xin lỗi nhưng cậu con trai vừa nói khi nãy vẫn chưa hài lòng mà lại lải nhải thêm vài câu: “Lần sau muốn mơ mộng thì tìm chỗ khác, cứ phải chắn ngay lối đi làm gì chứ.”

Bạn đồng hành bên cạnh thấy cậu nói hơi quá thì bèn khuyên can.

Đúng là “được nước lấn tới”! Từ Tri Tuệ đang định mở miệng phản bác thì đột nhiên thấy Tư Đồ Soái vung tay tát một cái lên sau đầu đối phương, thô bạo cắt ngang lời.

Cậu cau mày nói: “Người ta xin lỗi rồi mà cậu còn muốn gì nữa? Đừng có nhỏ nhen như vậy.”

Cậu bạn kia bị đánh cũng không tỏ vẻ bất mãn nên hiển nhiên Tư Đồ Soái mới là thủ lĩnh trong nhóm, rồi những người khác cũng hùa vào trêu chọc.

Tư Đồ Soái dẫn đầu rời đi. Khi đi ngang qua Từ Tri Tuệ, cậu hất cằm: “Lớp trưởng, đừng để ý nhé.”

Từ Tri Tuệ phản ứng nhanh, cô lập tức đổi nét mặt, cười đáp: “Không sao, vốn dĩ lỗi là do tôi trước, các cậu cứ đi đi.”

Không hổ là nam chính, tam quan quả thật ngay thẳng, rất đáng khen!

Hồi lớp 10, Tư Đồ Soái không cùng lớp với cô nênbtrước năm lớp 11 bọn họ gần như chưa từng tiếp xúc. Nếu bắt buộc phải tìm một mối liên hệ giữa họ, thì chỉ có thể nói đến việc anh trai của Tư Đồ Soái chính là hội trưởng hội học sinh, cũng là cấp trên trực tiếp của Từ Tri Tuệ.

Trong truyện, hình tượng của cậu hơi giống kiểu “bá vương học đường”, từng được miêu tả là “khét tiếng toàn trường”, thậm chí học sinh trường khác cũng nghe danh.

Nhưng độc giả tạp chí đều biết đó chỉ là lời đồn.

Tư Đồ Soái đúng là học sinh không tuân thủ quy định, nhưng tuyệt đối không phải kẻ xấu. Cậu chưa bao giờ bắt nạt bạn học, ngược lại còn rất trọng nghĩa khí. Có lẽ tác giả muốn tạo cảm giác “ngược dòng” cho nhân vật nên mới để cậu mang danh tiếng xấu trong giai đoạn đầu.

“Đợi chút.” Từ Tri Tuệ chợt nhớ ra điều gì nên gọi cậu ta lại. Thấy đối phương dừng bước, cô chỉ vào cổ áo cậu nói: “Cậu chú ý một chút, dạo này ban kỷ luật kiểm tra rất gắt.”

Ban kỷ luật là một tổ chức thuộc hội học sinh, chuyên phụ trách giám sát xem học sinh có vi phạm nội quy hay không, có hơi giống “sao đỏ” hồi tiểu học đứng gác cổng để kiểm tra khăn quàng đỏ, nhưng ban Kỷ luật quản lý toàn diện hơn nhiều: từ mặc đồng phục cho đến trốn học, đổi tiết. Một khi bị bắt, nhẹ thì phải viết kiểm điểm đăng báo, nặng thì bị xử phạt.

Từ Tri Tuệ vừa nhắc xong, đã lại nghe tiếng cười khẩy. Có người bất mãn nói: “Ban kỷ luật thì có gì đáng sợ?”

Cô nhìn kỹ thì thấy vẫn là cậu con trai vừa nãy chê bai cô.

Quả nhiên, tiểu thuyết ngôn tình đúng là “phim khoa học viễn tưởng”!

Ngày xưa đi học, cô đã cảm thấy mấy cậu học sinh trong truyện nói năng hành xử không giống một chút nào với nam sinh trung học ngoài đời thực. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng họ chỉ là mấy tên nhóc còn chưa biết trời cao đất dày thôi!

Chuyện ban nãy thôi thì bỏ qua đi, bây giờ lại tiếp tục ra oai, chẳng phải tự chuốc lấy rắc rối sao?

Từ Tri Tuệ hít sâu một hơi, khóe môi cii nhếch lên, nở nụ cười vừa chuyên nghiệp vừa khách sáo. Cô nâng giọng, ngữ điệu nhấn nhá:

“Bạn học này, nếu cậu có ý kiến với công việc của ban Kỷ luật, tôi rất vui lòng dẫn cậu đến Hội học sinh để bàn bạc. Tôi tin Hội trưởng nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đón cậu. Chúng tôi chân thành cần những góp ý của cậu để cùng nhau duy trì trật tự trường học, tạo dựng môi trường sống tốt đẹp hơn.”

“Tất nhiên, nếu cậu chỉ đơn thuần là không hài lòng với ban Kỷ luật, tôi cũng rất sẵn sàng thay cậu truyền đạt lại. Dù sao thì ai cũng có quyền bày tỏ ý kiến mà.”

Cậu bạn kia bị những lời của Từ Tri Tuệ chọc tức, bèn bốc đồng bật ra: “Cậu đừng có lấy Hội trưởng ra hù dọa tôi! Chẳng qua chỉ là cái loại ‘cầm lông gà làm lệnh tiễn’ thôi, thật sự tưởng mình lợi hại lắm à?”

Cậu vốn nghĩ lời khinh miệt của mình sẽ khiến Từ Tri Tuệ khó xử. Nào ngờ, đối phương chỉ mỉm cười bình thản, thậm chí còn mang theo chút ý trào phúng.

Khoan đã… có gì đó không đúng lắm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play