Thực ra ngay từ năm lớp 10 cấp ba, Tô Mặc Hàn đã biết đến Từ Tri Tuệ rồi.
Trong các hoạt động của trường, hầu như lúc nào cũng có bóng dáng của hội học sinh tham gia. Thêm nữa trong đội bóng đá cũng có thành viên học cùng lớp với Từ Tri Tuệ nên hai người dần dần cũng từng chạm mặt qua, chỉ là chưa có nhiều cơ hội trò chuyện. Ấn tượng của cậu về Từ Tri Tuệ chính là năng lực xử lý công việc rất giỏi, cuối năm lớp 10 cô còn được trao giải “Cán bộ lớp xuất sắc” trong lễ tuyên dương nữa.
Vì thế khi lên lớp 11, vừa phát hiện mình và Từ Trí Tuệ được xếp vào cùng một lớp, cậu đã chắc chắn rằng chức lớp trưởng của lớp mới này sẽ thuộc về cô.
Qua nửa tháng tiếp xúc, cậu cảm thấy trước đây mình nhìn người quá phiến diện. Chỉ vì lúc trước thấy Từ Tri Tuệ luôn giữ vẻ nghiêm túc và không mỉm cười trong các hoạt động, nên cậu đã vội vàng cho rằng cô có tính cách khắt khe.
Nhưng thực tế thì tính cách của cô rất cởi mở, mỗi ngày đến lớp đều tươi cười chào hỏi mọi người, còn thuận tiện nói thêm vài câu chuyện phiếm, sự thân thiện thể hiện rất rõ ràng. Còn khi xử lý việc trong lớp, cô cũng vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, không đùn đẩy cũng chẳng lười biếng, có thể tự làm thì tuyệt đối không than phiền.
Cậu rất ngưỡng mộ tính cách của Từ Tri Tuệ, với tư cách là đội trưởng đội bóng, cậu cũng cảm thấy mình nên học tập cô.
Phòng y tế được đặt ngay gần sân vận động, hai người nhanh chóng đưa Lâm Mộng Hi vào đó. Nhân viên y tế tiến hành kiểm tra cẩn thận, may mắn thay tình trạng của cô không nghiêm trọng.
“Chỉ là chấn thương nhẹ thôi, để tôi lấy túi chườm đá cho em, vài ngày tới cố gắng hạn chế đi lại, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”
Nghe vậy, cả ba người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Từ Tri Tuệ liền nhờ Tô Mặc Hàn ở lại trông nom Lâm Mộng Hi, còn mình thì đi liên hệ với Bạch Ưu Du. Trong trường có quy định cấm học sinh mang điện thoại nên để tiện liên lạc, trong mỗi toà nhà và cả trong lớp đều lắp đặt điện thoại nội tuyến, chỉ cần bấm số là có thể gọi được.
Nếu thật sự chỉ là bạn cùng lớp mới quen, Từ Tri Tuệ chắc chắn sẽ không biết phải liên lạc với Bạch Ưu Du thế nào. Nhưng cô vốn là fan trung thành của tạp chí nên tất nhiên biết rõ Bạch Ưu Du không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, hiện tại chỉ làm công việc chăm sóc động vật. Giờ này hẳn là cô ấy đang ở vườn thú nhỏ trong trường. Vì vậy, cô dò theo danh sách số điện thoại đặt bên cạnh, rồi chỉ mất vài giây đã dễ dàng gọi được cho Bạch Ưu Du.
Vừa nghe tin bạn thân bị thương, Bạch Ưu Du lập tức nói sẽ tới ngay, thậm chí còn chẳng kịp nói thêm câu nào với Từ Trí Tuệ đã vội vàng gác máy.
Từ Tri Tuệ quay lại phòng khám, báo tin đã liên lạc được với Bạch Ưu Du cho Lâm Mộng Hi biết.
Cô bạn không ngừng cảm ơn, vừa rồi khi bị nhiều người vây quanh, trong lòng cô thật sự rất hoảng loạn nhưng lại không thể nói ra. Đúng lúc ấy, may mà có lớp trưởng đứng ra giúp đỡ, bằng không cô cũng chẳng biết nên làm sao cả.
“Thật sự làm phiền lớp trưởng rồi, mình cảm ơn cậu rất nhiều.”
Từ Tri Tuệ lập tức phẩy tay, giọng đầy nhiệt tình: “Không có gì đâu, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Lúc này, Tô Mặc Hàn chợt nhớ ra trước đó khi được gọi đến, hình như Từ Tri Tuệ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi nên hỏi:
“Lớp trưởng, hình như cậu còn có việc phải làm đúng không?”
Lâm Mộng Hi nghe vậy thì cũng vội nói: “Lớp trưởng, cậu cứ đi làm việc của mình đi, mình không sao đâu.”
Từ Tri Tuệ khoát tay: “Thật ra cũng chẳng phải việc gì quan trọng…”
Tô Mặc Hàn cũng khuyên: “Không sao đâu lớp trưởng, tôi ở lại trông Lâm Mộng Hi là được, cậu cứ đi làm việc đi.”
Từ Tri Tuệ định giải thích thêm nhưng nghĩ lại thấy bản thân ở đây cũng chẳng giúp gì được nữa, vậy thì ở lại làm gì? Chẳng lẽ ngồi xem “phiên bản đời thực của tiểu thuyết”? Xin lỗi chứ, thật sự là không có gì đáng xem hết.
Các truyện ngắn đăng trên tạp chí thường chỉ tóm gọn nội dung chính, chia đoạn để nhảy mốc thời gian với tốc độ nhanh. Thường thì mở đầu mới chỉ là khai giảng, mà kết thúc đã tới lúc tốt nghiệp rồi.
Mà “Lấy tình yêu làm hành trang” cũng chỉ hơn 20 nghìn chữ nhưng lại kể về những chuyện xảy ra trong suốt năm lớp 11 của hai nhân vật chính. Nghĩa là những tình tiết được ghi lại trong truyện chỉ là phần rất nhỏ, còn phần lớn sinh hoạt thường ngày đều bị lược bỏ. Với thể loại ngôn tình này, trước khi có tình cảm mập mờ thì đúng là các tình tiết rất dễ bị người đọc bỏ qua.
Thế nên, Từ Tri Tuệ không giải thích thêm, chỉ chào hỏi hai người rồi rời đi. Trước khi bước ra khỏi phòng, cô còn quay đầu lại nhìn thoáng qua và thấy Tô Mặc Hàn đưa cho Lâm Mộng Hi một chai nước khoáng. Lúc đó Từ Trí Tuệ chợt nhận ra cho dù mình có chen vào thì dường như tiến trình của câu chuyện vẫn không thay đổi. Cuối cùng thì vẫn là Tô Mặc Hàn cùng Lâm Mộng Hi tới phòng y tế, và hai người có được cơ hội ở riêng với nhau.
Đồng thời, với sự tinh tế nhạy bén của Tô Mặc Hàn, việc phát hiện ra bí mật “mù mặt” của Lâm Mộng Hi chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nói cách khác, cốt truyện chẳng hề thay đổi, có cô hay không cũng như nhau Làm diễn viên quần chúng đến mức này thật đúng là hiếm có, hoà nhập vào mạch truyện mà không tạo nổi một gợn sóng nào.
Rời khỏi phòng y tế, Từ Tri Tuệ tiếp tục đi về phía sau rồi nhanh chóng đến khu thi đấu trong nhà, bên trong có bể bơi, sàn boxing, sân bóng chuyền… Cả đời cô liên hệ với thể thao chỉ qua việc xem anime thể thao nên cô chỉ đi dạo một vòng rồi cũng rời đi, dọc đường còn gặp vài người quen nữa.
Có lẽ vì cô tham gia hội học sinh nên chẳng ai thắc mắc việc cô đi dạo khắp nơi, ai nấy đều nghĩ rằng cô đang bận xử lý công việc. Có thể thấy hình tượng chăm chỉ, đáng tin cậy của Từ Tri Tuệ đã ăn sâu trong lòng mọi người đến mức nào.
Sau khi hoàn thiện sơ đồ đơn giản xong, Từ Tri Tuệ thu dọn đồ rồi chuẩn bị về nhà.
Nơi cô ở hiện tại là biệt thự nghỉ dưỡng mà mẹ cô đã mua từ nhiều năm trước, nội thất và trang thiết bị bên trong đều đầy đủ nên việc dọn vào cũng chẳng tốn nhiều công sức. Còn chuyện chăm sóc sinh hoạt hằng ngày, tài xế và người giúp việc đều do hai người bạn thân của mẹ cô sắp xếp.
Hai người bạn thân này là một cặp vợ chồng. Dù mẹ cô là bà Bạch đã sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng ba người vẫn luôn giữ liên lạc. Khi biết tin bạn thân sẽ đưa con gái về nước học, vợ chồng nhà họ Việt còn tha thiết muốn cho Từ Tri Tuệ chuyển hẳn đến sống trong nhà họ.
Nhưng từ nhỏ, Từ Tri Tuệ đã quen tự lập, vốn không thích sự sắp đặt này. Mẹ cô cũng rất tôn trọng ý kiến của con gái, cuối cùng đành để cô dọn vào biệt thự ở một mình.
Vợ chồng họ Việt rất quan tâm đến Từ Tri Tuệ, họ thường xuyên sai người mang đồ đến, cũng hay gọi điện hỏi han. Tần suất liên lạc với cô của họ thậm chí còn dày đặc hơn cả cha mẹ ruột của cô nữa.
Chuyện này thoạt nghe có vẻ kỳ lạ nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy cũng hợp lý. Trong các tiểu thuyết học đường, phụ huynh vốn dĩ rất ít khi xuất hiện, nhất là trong những truyện mang phong cách tạp chí ngày xưa thì đa phần cha mẹ chỉ đóng vai trò như một trở ngại tình cảm cho nam nữ chính, lại còn có một mô-típ điển hình: nếu một trong hai nhân vật chính sinh ra trong gia đình giàu có, thì cha mẹ họ thường có mối quan hệ không hòa thuận, thậm chí còn có thể nói là đổ vỡ. Còn trong thời nay, người đọc thường gọi kiểu nhân vật như vậy là “mỹ cường thảm” (xinh đẹp – mạnh mẽ – bi kịch).
So sánh như vậy, điều kiện khởi đầu của Từ Tri Tuệ thực sự có thể nói là vô cùng hạnh phúc.
Ngày hôm sau, khi đến trường, cô phát hiện chuyện Lâm Mộng Hi bị thương đã lan truyền khắp nơi nhưng nội dung lại sai lệch hết mức. Lúc cô vừa bước vào lớp, đã có một nữ sinh tên Lam Nhã chạy tới dò hỏi:
“Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu có biết chuyện của Lâm Mộng Hi không? Nghe nói hôm qua cô ấy bị bóng đá đập ngất luôn đó?”
“Cậu nghe tin đó ở đâu ra thế?”
“Trên diễn đàn đó.”
Thế giới này có trình độ khoa học kỹ thuật và văn hóa tương đương với đầu thế kỷ XXI. Điện thoại thông minh vẫn chưa phổ biến, loại thịnh hành nhất vẫn là những chiếc điện thoại bàn phím với kiểu dáng đa dạng và diễn đàn trường trở thành nơi để học sinh giao lưu và trò chuyện.
Tiện thể nói thêm, việc quản lý diễn đàn cũng do hội học sinh đảm nhận, cụ thể hơn là do ban Tuyên truyền và Đối ngoại mà Từ Tri Tuệ đang trực thuộc. Thành viên trong ban sẽ luân phiên nhau giữ quyền quản trị viên. Tài khoản quản trị chỉ có thể đăng nhập qua máy tính văn phòng nhưng bản thân Từ Tri Tuệ cũng có một tài khoản riêng, ngày nào cô cũng lên diễn đàn lướt qua một chút để nắm tình hình trong trường.
Nghe đến lời đồn này, Từ Tri Tuệ phải ngao ngán:
“Cái này đăng từ bao giờ vậy? Sao hôm qua mình không thấy?”
“Chính là sáng nay đó, cậu xem này!” Lam Nhã lập tức lôi từ túi ra một chiếc điện thoại rồi đưa cho cô xem màn hình, trên đó đang mở sẵn diễn đàn.
Từ Tri Tuệ chưa kịp nhìn kỹ thì đã buột miệng:
“Cậu còn dám lấy điện thoại ra cho mình xem à? Như vậy có ổn không đó?”
Nội quy nhà trường nghiêm cấm học sinh mang theo điện thoại. Nhưng ngăn thế nào cũng không xuể, nhiều học sinh vẫn lén mang theo. Từ Tri Tuệ vốn có thể giả vờ không biết, nhưng bây giờ Lam Nhã còn dí thẳng vào mặt cô thế này thì đúng là không hợp lý chút nào.
Lam Nhã ngẩn người rồi mới nhớ ra, thế là cô lập tức khoác tay Từ Tri Tuệ làm nũng:
“Lớp ~ trưởng ~, cậu là tốt nhất mà, coi như chưa thấy gì nhé~ Làm ơn mà~”
Từ Tri Tuệ vốn chịu không nổi kiểu nũng nịu này nên vội vàng ngăn đối phương lại:
“Thôi được rồi, tha cho cậu lần này đấy. Nhưng mà phải kín đáo thôi đó, dạo này ban Kỷ luật kiểm rất gắt, bị bắt được thì cả lớp mình bị trừ điểm đấy, lúc đó ai cũng khổ.”
“Biết rồi mà, lớp trưởng là lớp trưởng tốt nhất của mình ~”
“Xin cậu đấy, nói chuyện cho nghiêm túc chút đi.”
Lúc này, Lam Nhã mới chịu khôi phục giọng bình thường rồi giới thiệu sơ qua nội dung bài đăng. Bài này mới được đăng cách đây chừng hai mươi phút, số người bình luận vẫn chưa nhiều. Nhìn cách chủ thớt kể chuyện chi tiết rành rẽ cứ như thể có mặt tại hiện trường vậy, nhưng nội dung lại toàn bịa đặt.
Từ Tri Tuệ khẳng định ngay:
“Giả hết, toàn là bịa đặt. Làm gì có chuyện bóng bay trúng người, Lâm Mộng Hi chỉ bị trẹo chân thôi. Bác sĩ trường còn chẳng kê thuốc gì, chỉ bảo chườm đá là được mà.”
“Ủa? Sao lớp trưởng lại rõ vậy?”
“Đương nhiên là mình rõ rồi, chính bọn mình đưa cô ấy tới phòng y tế mà.”
“Ra là vậy…” So giữa tin đồn trên mạng với lời chứng thực từ người quen, ai cũng sẽ chọn tin vào cái sau. Lam Nhã vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm:
“Làm mình sợ chết đi được.”
“Tin này là ai đăng chứ? Chẳng thèm xác minh mà đã dựng chuyện bừa bãi rồi.” Từ Tri Tuệ bắt đầu thấy không thể ngồi yên nổi. Cô vốn cực ghét những kẻ tung tin đồn vô căn cứ. Theo lịch thì hôm nay đúng là ca trực quản lý diễn đàn của cô nhưng sau giờ học mới phải đến văn phòng làm, mà giờ đây, cô lại nóng ruột muốn xóa bài ngay lập tức.
Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn chút thời gian trước khi vào lớp, cũng đủ thời gian để cô chạy một chuyến đến văn phòng. Thế là cô chào tạm biệt Lam Nhã rồi rời khỏi lớp.
Ngược dòng người ra khỏi tòa giảng đường, cô đi đến tòa nhà của hội học sinh. Lúc cô vừa ra khỏi thang máy, rẽ vào hành lang, đang định sải bước đi tiếp thì một cánh cửa phía trước bất ngờ bật mở rồi có người từ trong bước ra. May mà cô kịp dừng lại, không thì đã đâm sầm vào rồi.
“Giật cả mình.” Từ Tri Tuệ vịn tường, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì cái tình tiết “đi đường đâm trúng người khác” đầy máu chó đã ứng lên người cô rồi!