_____
Trở về thôn Hạnh Hoa, lúc gần đến giờ cơm chiều, khói bếp lững lờ bay trên những mái nhà, vương vấn trong không trung.
Khương Quả nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm mà thân thuộc. Từ khi thành thân đến nay, tâm cậu vẫn luôn lơ lửng bất an. Giờ phút này, nhìn làn khói bếp bình dị ấy, lại liếc sang người đàn ông bên cạnh, lòng cậu mới thật sự kiên định hơn.
Cố Trạch dường như cảm nhận được sự thay đổi ở cậu, trong lòng hắn cũng theo đó mà an ổn xuống.
“Về nhà rồi.”
“Ừ, về nhà rồi.”
---
Ở Cố gia, Giang Lan Hương vừa bưng bát canh từ bếp ra:
“Về rồi hả, vừa kịp ăn cơm.”
Xương Xương thấy nhị thúc cùng “tiểu ma” đã về, lập tức quăng món đồ chơi trong tay, chạy ào tới đòi ôm.
Giang Lan Hương liền ngăn lại:
“Này, ngoan nào. Nhị thúc với tiểu ma cả ngày đi đường mệt rồi, không được quấy.”
Xương Xương có hơi ấm ức. Thực ra thằng bé chỉ là rất thích tiểu ma thôi. Mới ở đây ba ngày nhưng tiểu ma vừa đẹp, vừa đối xử tốt với nó, làm sao nó không thích được chứ.
“Không sao đâu, đại tẩu. Xương Xương còn nhỏ, không nặng mấy.” – Khương Quả cúi xuống, bế chất nhi lên.
Hai tuổi, đứa bé đã chắc nịch, ôm một lúc thì không sao, nhưng bế lâu cũng mỏi tay. Giang Lan Hương chỉ mỉm cười, không nói thêm.
---
Trong bữa cơm, Hứa Tú Nga hỏi thăm cha mẹ của Khương Quả, xem ở nhà có ổn không. Cậu lần lượt trả lời.
Đi cả ngày đường, ăn xong cơm Khương Quả rửa mặt rồi về phòng nghỉ trước. Đợi đến khi Cố Trạch vào thì cậu đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện vẻ mệt mỏi khiến hắn không khỏi xót xa.
Hai thôn cách nhau xa, bình thường Khương Quả cũng ít khi đi đâu, chưa từng đi quãng đường dài thế này, hôm nay quả thật mệt lắm rồi.
Trong đêm tối, Cố Trạch nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Khương Quả dần dần cảm nhận hơi thở quen thuộc, hơi thở cũng trở nên bình ổn hơn.
Trong đầu Cố Trạch thoáng nghĩ, mỗi lần tỷ phu đưa tỷ tỷ về nhà đều có xe bò kéo. Nếu nhà mình cũng có một chiếc xe, ngày thường ra ngoài hay chở hàng hóa đều tiện. Nghĩ vậy, hắn quyết định ngày mai sẽ đi hỏi thăm xem nhà ai có súc vật kéo xe muốn bán.
---
Sáng hôm sau, cả nhà ngồi ăn sáng. Cố Trạch nói ý định mua một con súc vật kéo xe – trâu, lừa hay la đều được – tiền hắn bỏ ra.
Cha hắn, Cố Biển Quảng, suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Trong nhà giờ cũng khá giả, ba con trai lớn đều thành gia lập thất, chỉ còn con gái út, chi tiêu cũng không nhiều. Bao năm qua chỉ biết cắm cúi làm việc, chưa từng nghĩ đến chuyện mua xe.
Nói xong, Cố Biển Quảng liền tìm người bán hàng rong trong thôn để nhờ dò hỏi. Người này thường xuyên đi khắp nơi, tin tức rất linh thông. Nghe ông nhờ, liền vỗ ngực nhận lời.
---
Trong khi đó, Khương Quả cùng Cố Yên bàn tính: trời còn chưa lạnh hẳn, buổi chiều rủ nhau đi bắt cá. Cố Yên còn rủ thêm Nguyên ca nhi đi cùng.
Giang Lan Hương nghe thế liền gợi ý:
“Không bằng ngày mai nấu canh cá nhé?”
Khương Quả gật đầu:
“Thêm chút đậu hũ thì càng ngon.”
“Được, vậy mai ta sang nhà mẹ đẻ lấy ít đậu hũ.” – Giang Lan Hương cười đáp.
---
Ba người cùng nhau lên núi, đến con suối nhỏ chảy qua thôn. Nước lạnh căm căm, gió núi thổi qua khiến cả bọn rùng mình.
Khương Quả vừa xắn quần, vừa nói:
“Lạnh quá, mau bắt rồi về, kẻo cảm lạnh.”
Nguyên ca nhi vốn tính hiếu động, chẳng chịu thua ai, nhất quyết đòi thi xem ai bắt được nhiều cá nhất.
Cố Yên bĩu môi:
“Đừng nghe hắn , hắn ta vốn giỏi bắt cá lắm, muốn khoe thôi.”
Cả ba cùng cười. Quả nhiên, chỉ một lúc sau Nguyên ca nhi đã bắt được liền tay, khiến Cố Yên cũng tức mà cố gắng theo.
Khương Quả trong lúc dỡ đá thì bắt được cả một con cua, cả bọn lại reo lên thích thú.
---
Về đến nhà, đưa cá cho Giang Lan Hương. Cậu bảo giữ lại hai con lớn để hôm sau nấu canh, số còn lại làm cá chiên giòn cho bữa tối.
Con cua thì đem hấp ngay. Vị thịt ngọt thanh, chẳng cần gia vị gì thêm.
Buổi tối, Cố Trạch về thấy trên bàn có cua và cá chiên, còn mang về một vò rượu cúc do người quen biếu. Cả nhà liền vừa ăn vừa uống, tiếng cười rộn rã.
Trong bữa cơm, Khương Quả phát hiện trong bát mình có thêm thịt cua đã được lột sẵn. Cậu quay sang liền thấy Cố Trạch đang tiếp tục bóc cho mình. Hai người nhìn nhau, mỉm cười đầy ăn ý.
---
Đêm xuống, hai người trở về phòng. Khương Quả kể lại chuyện bắt cá buổi chiều, vừa kể vừa cười.
Cố Trạch nghe cũng bật cười:
“Nguyên ca nhi với Yên nhi chênh mấy tuổi mà cứ như bạn cùng lứa, chơi với nhau suốt.”
Khương Quả gật đầu tán đồng.
Vì chưa buồn ngủ, cậu lấy rổ kim chỉ ra làm đế giày, định may cho Cố Trạch một đôi. Hắn nhìn mà tưởng cậu làm cho mình dùng, nào biết cậu muốn dành làm quà bất ngờ.
Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, khuôn mặt Khương Quả sáng lên, lộ rõ từng sợi lông tơ mềm mại. Tim Cố Trạch chợt rung động, hắn đưa tay khẽ vuốt má cậu.
Khương Quả giật mình ngẩng lên, chưa kịp phản ứng thì hắn đã lấy rổ kim chỉ ra, lấy cớ “buổi tối may hại mắt” rồi kéo cậu lại gần, muốn thân mật.
---
Sáng hôm sau, Khương Quả nhìn chiếc ga giường bị bẩn mà suýt khóc. Cậu đỏ mặt trách:
“Tất cả tại huynh, giờ phải làm sao đây...”
Cố Trạch vội dỗ dành, nhận phần xử lý về mình. Nghĩ mãi không ra cách, hắn liền nảy ra ý tưởng, kéo Xương Xương vào phòng rồi đổ cho bé con tè dầm.
Giang Lan Hương không hề nghi ngờ, chỉ đi mua đậu hũ. Khương Quả nghe hắn kể lại thì ngẩn người, vừa xấu hổ vừa buồn cười, chỉ có thể dặn:
“Hôm nào đi trấn trên mua ít đồ ăn vặt cho nó, xem như bù lại.”
Cố Trạch cười gật đầu.
---
Ngày hôm đó, cả nhà quây quần bên nồi canh cá đậu hũ nóng hổi, khói trắng bốc lên nghi ngút. Nước canh trắng sữa, điểm thêm hành xanh, thơm ngào ngạt.
Bữa cơm đơn giản mà ấm áp, làm Khương Quả cảm thấy – mình thật may mắn khi gả cho Cố Trạch.
---