---

 

 

Sáng nay Khương Quả bị tiếng mưa gió ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc.

Người ta vẫn nói một trận mưa thu là thêm một phần lạnh, trận mưa này vừa đổ xuống, thời tiết cũng coi như chính thức chuyển sang rét mướt.

“Hạ lớn thế này, ta ra sân xem có thứ gì cần thu vào không, hôm nay chắc chẳng làm được ruộng đâu.”

Cố Trạch tùy ý khoác tạm một chiếc áo rồi vội vã bước ra ngoài.

Khương Quả liền lấy khăn vải sẵn để đó, mưa lớn như vậy, hắn tất sẽ ướt nhẹp trở về.

Quả nhiên, Cố Trạch quay lại, cả người đều dính đầy nước mưa.

Trời mưa nên trong phòng hơi tối, Cố Trạch nhận lấy khăn cậu đưa, rồi châm thêm một ngọn đèn dầu.

Mấy việc trong ruộng mấy hôm nay cũng coi như đã làm gần xong, trận mưa này đến đúng lúc, xem như để bọn họ nghỉ ngơi được vài ngày, đỡ nhọc nhằn.

Ăn xong bữa sáng, mọi người trong nhà ai về phòng nấy.

Từ khi thành thân đến nay, cậu và hắn còn chưa có dịp nào được cả ngày ở bên nhau, nay lại vừa hay có cơ hội.

Về phòng, Khương Quả lấy ra đôi giày đã làm xong đưa cho hắn.

Đế giày chắc chắn, bên trong lót bông dày dặn, đường kim mũi chỉ tinh tươm, ai nhìn cũng nhận ra trong đó là cả tấm lòng.

Cố Trạch không ngờ mấy ngày nay cậu bận rộn may giày hóa ra là làm cho mình.

Nghĩ đến từng mũi kim từng đường chỉ cậu kiên nhẫn khâu, lại còn là món đồ đầu tiên cậu đích thân làm tặng hắn, làm sao hắn có thể không xúc động, không vui mừng cho được.

Khương Quả vốn có chút ngượng ngùng, trong lòng cũng thấp thỏm sợ hắn không thích. Thấy Cố Trạch lộ vẻ kinh hỉ, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trong lòng cũng dâng lên một niềm vui nho nhỏ – cuối cùng mình cũng có thể làm được chút gì cho hắn.

“Mau mang thử xem có hợp chân không, nếu không hợp thì em sửa lại.” – cậu đưa giày cho Cố Trạch.

Cố Trạch đang định xỏ vào chân thì dừng lại.

Khương Quả khó hiểu:

“Sao thế, có gì không ổn à?”

“Không phải, chờ ta chút.” – nói rồi hắn chạy ra ngoài.

“Trời đang mưa, huynh lại đi đâu nữa vậy?”

Một lát sau hắn trở về, trong tay bưng một chậu nước ấm:

“Em đưa ta giày mới, ta phải rửa sạch chân rồi mới mang.”

Khương Quả ngẩn người, nhất thời chẳng biết nói sao. Rõ ràng vừa mới rời giường, chân thì bẩn được đến đâu chứ? Nhìn người trước mắt, cậu chỉ cảm thấy hắn dạo này càng lúc càng ngốc nghếch.

“Chỉ là một đôi giày thôi, có đáng gì mà huynh coi trọng đến thế.” – cậu oán trách một câu.

Nhưng món quà cậu đưa ra lại được hắn quý trọng như thế, đổi lại ai cũng thấy vui. Cố Trạch mặc cho cậu càu nhàu, không hề phản bác.

Đợi hắn rửa chân xong, mang thử giày, Khương Quả liền bảo hắn đi vài bước cho cậu xem.

“Thế nào? Đây là em dựa theo một đôi giày khác của huynh mà làm, chắc sẽ không bị chật đâu.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng cậu vẫn có chút bất an, liền len lén đi theo sau hắn, nhìn hắn đi tới đi lui.

Thấy cậu dáng vẻ khẩn trương như vậy, Cố Trạch không nhịn được liền muốn trêu chọc.

“Tê, hình như hơi chật thì phải...”

Quả nhiên Khương Quả trừng to mắt, vừa định hỏi thì hắn đã không nhịn được bật cười.

Cậu lập tức hiểu ra hắn lại đang trêu mình:

“Huynh sao lại thế này!”

Đáng thương cho Khương Quả, vốn chẳng biết mắng chửi người, chỉ có thể nói ra mấy câu khí thế chẳng đủ, lọt vào mắt hắn lại giống như đang làm nũng.

Sợ chọc giận cậu thật, Cố Trạch vội thu lại, không dám quá đà.

Giày quả thực rất vừa chân, mang vào cũng thoải mái.

Thử xong, hắn liền cẩn thận cất giày đi, để dành đến mùa đông mới mang.

Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt, hai người lại cùng nhau nằm trên giường, vừa trò chuyện vừa nghỉ ngơi.

“Trời sắp lạnh hẳn rồi, em sẽ làm cho huynh một chiếc áo khoác mới nữa.” – Khương Quả nói.

Mấy hôm trước cậu thu dọn đồ mới phát hiện quần áo mùa đông của hắn chỉ có hai bộ, trong đó một bộ vá chằng vá đụp, liền muốn may thêm cho hắn một bộ mới, để đến Tết hắn có cái mặc.

Còn bản thân cậu thì không cần, vì trong hồi môn mẹ đã chuẩn bị sẵn cho một áo bông mới và một đôi giày bông.

Cố Trạch vốn sống đơn giản, quần áo có hai bộ thay đổi là đủ, hắn cũng không muốn để cậu nhọc công may cho mình. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cậu, hắn chỉ có thể gật đầu:

“Được, đều nghe em.”

“Ngày mai nếu tẩu tử có ra trấn thì em đi cùng, ghé vào tiệm vải mua ít vải và kim chỉ.”

Nghe cậu vừa lẩm bẩm vừa tính toán chuyện cho mình, trên mặt hắn liền nở nụ cười, chẳng thể ngăn lại.

Có lẽ vì bầu không khí quá đỗi an bình, hai người đang trò chuyện liền thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Sau trận mưa, trời quang trở lại. Hứa Tú Nga dẫn con gái và con dâu lên núi hái nấm.

Trên đường có rất nhiều người cùng ý định, ai nấy vừa đi vừa chào hỏi nhau.

Sáng sớm núi rừng còn se lạnh, trưa về vừa hay có thể nấu nồi canh nấm nóng hổi.

Đường núi sau mưa lầy lội trơn trượt, bốn người dìu dắt nhau đi kẻo ngã.

Cố Yên mắt tinh, từ xa đã thấy dưới gốc cây có một bụi nấm trắng to, liền mừng rỡ hái lấy.

Trong núi nấm nhiều loại, có loại ăn được, có loại không, tuyệt đối không thể tùy tiện hái bừa mang về. Trước đây trong thôn từng có người ăn nhầm nấm độc, còn trẻ đã mất mạng.

Bốn người tản ra, chỉ quanh quẩn gần đó, không dám đi xa.

Khương Quả còn bất ngờ phát hiện được mấy củ đất đồ ăn, tuy khó chế biến nhưng ăn vào lại rất ngon.

Đến trưa, ai nấy đều mang thu hoạch trở về.

Hứa Tú Nga vào bếp, Cố Yên hớn hở nói với Khương Quả:

“Hôm nay giữa trưa có lộc ăn rồi, nương ta nấu ăn ngon lắm.”

Nghe vậy, Khương Quả cũng thấy chờ mong.

Quả nhiên, nồi canh nấm đơn giản cùng món đất đồ ăn xào trứng qua tay Hứa Tú Nga liền thành mỹ vị, hương vị ngọt ngào khó tả.

Ngày thường ăn không nhiều, thế mà Khương Quả lại húp liền hai bát canh lớn, còn ăn thêm mấy món.

Cố Trạch thấy thế liền nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dặn chậm một chút kẻo nghẹn.

Buổi trưa bận rộn, sau đó cả nhà lại đem nấm phơi khô để dành.

Chiều đến, Cố Yên cầm mấy củ khoai sọ mang về, nướng trên bếp lửa, mùi thơm ngọt ngào tỏa khắp nhà.

Có mấy củ nướng hơi cháy, bên ngoài đen nhưng trong ruột vàng óng, cắn một miếng chua chua, làm Cố Yên nhăn mặt phun ra, cả nhà bật cười ha hả.

Xương Xương đứng một bên nhìn chằm chằm, Cố Yên liền giả bộ dụ dỗ:

“Xương Xương, ngươi có ngửi thấy thơm không, lại đây cô cô cho ngươi ăn.”

Thằng bé còn ngây thơ liền há miệng, Hứa Tú Nga chưa kịp ngăn, đã thấy con cắn phải miếng khoai chua liền nhăn nhó, oa một tiếng khóc lớn.

Cố Yên vừa thấy mẹ chạy tới liền hoảng hốt, cắm đầu chạy mất.

“Cố Yên!!! Lớn tướng rồi còn dám hại Xương Xương!” – tiếng quát giận dữ của Hứa Tú Nga vang theo sau.

Còn Giang Lan Hương thì ngược lại cười không ngậm miệng, nhìn nhi tử bị chọc khóc cũng chẳng hề giận.

Tối đến, cả nhà ăn cháo khoai sọ, năm nay khoai nhiều bột, nấu ra ngọt lịm, ai cũng ăn một bữa thỏa mãn.

Những ngày không ra ruộng, đàn ông trong nhà tập trung vào việc lên núi đốn củi.

Mùa đông mà không có củi lửa thì sao sống nổi, cho nên phải chuẩn bị đầy đủ. Khi gian chứa củi trong nhà chất đầy, ai nấy mới thấy yên lòng.

Ngoài phần củi dùng trong nhà, còn phải chừa lại đem bán, tuy một bó chỉ được vài đồng lẻ, nhưng gom góp dần cũng thành của cải.

Một buổi chiều nọ, có người bán hàng rong tới báo tin ở thôn bên có nhà muốn bán con la. Hắn từng thấy qua, con la này vóc dáng cường tráng, thần khí, chắc chắn có sức kéo.

Cố Trạch nghe xong liền vui mừng, quyết định sáng mai đi xem.

Hôm sau, hắn mang sẵn bạc theo, định nếu vừa ý thì mua ngay, khỏi phải đi lại nhiều lần.

Tới nơi, theo miêu tả mà tìm đến, quả nhiên gặp chủ nhà – một người đàn ông râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn, mặc cho trời thu lạnh mà vẫn trần trụi nửa thân, đang chẻ củi.

Nghe Cố Trạch nói ý định, người nọ liền dẫn hắn vào chuồng xem.

Quả nhiên, con la kia khỏe mạnh, vóc dáng cân đối, vừa nhìn đã thấy sức vóc.

Hai bên trao đổi, giá cả đưa ra cũng hợp lý, không hề nâng cao. Người này tính tình ngay thẳng, Cố Trạch cũng sảng khoái trả tiền.

Trước khi đi, chủ nhà còn giữ lại mời hắn uống rượu, nhưng hắn từ chối, nóng lòng muốn về.

Trên đường, Cố Trạch thử cưỡi con la, thấy nó khác hẳn lừa, tính nết lại hiền lành, trong lòng càng thêm vừa ý.

Về đến nhà, cả gia đình ùa ra xem.

Xương Xương lần đầu thấy con vật to lớn như thế, sợ hãi lùi lại, Cố Giang còn cố tình dọa cho bé khóc. Giang Lan Hương thấy thế tức giận đánh nhẹ vào cánh tay trượng phu, cả nhà lại cười vang.

Khương Quả nhìn cảnh ấy, chỉ biết nhịn cười quay đi, nghĩ thầm cũng nên chừa cho đại ca chút mặt mũi.

Còn Cố Trạch thì bỗng thấy ngưỡng mộ – nếu một ngày nào đó Khương Quả cũng có thể thoải mái trêu mình như vậy, hẳn sẽ là điều vô cùng hạnh phúc.

Con la được dắt vào sân sau, chuồng gà vịt vốn rộng rãi nay có thêm nó cũng hơi chật.

Cố Biển Quảng liền nghĩ, sau này con cháu đông thêm, căn nhà hiện tại chắc cũng chẳng đủ. Nhưng chuyện ấy còn xa, phải bàn tính kỹ với các con rồi mới quyết định.

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play