---

Mùng tám tháng chín, ngày lành cưới gả.

“Kiệu hoa đến rồi!”

Ngoài cửa thôn Hạnh Hoa, một đám người đứng chờ đón. Có người tai thính, vừa nghe thấy tiếng nhạc hỉ từ xa truyền đến liền vui mừng hô lớn.

Người đứng đầu nghe thấy, vốn đang căng thẳng mím môi, lập tức nở nụ cười.

Nhân vật chính hôm nay —— con trai thứ hai nhà họ Cố, Cố Trạch.

Cố Trạch vốn dĩ cao lớn tuấn tú, hôm nay mặc trên người hỷ phục đỏ thẫm, càng lộ rõ thần thái sáng sủa, khí chất rạng ngời.

Chưa kịp thấy bóng kiệu hoa, hắn đã bước nhanh ra nghênh đón.

Chỉ đi được một đoạn, trên mi mắt đã hiện ra bông hoa đỏ to nổi bật trên nóc kiệu.

Ngoài mấy phu khiêng kiệu, hai bên còn có hỉ bà, nhạc sư đánh trống gõ chiêng, cùng người mang hòm quà sính lễ.

Đi đường xa mệt mỏi, nay cuối cùng cũng tới nơi, mọi người đều phấn chấn tinh thần.

Hai bên chào hỏi qua loa, Cố Trạch liền đi đầu, dẫn đoàn rước dâu về Cố gia.

Trong thôn, người nghe tin đều ùa ra xem náo nhiệt, trẻ con ríu rít chạy quanh kiệu hoa cười đùa không ngớt.

Nhạc sư thấy người vây xem càng lúc càng đông, đánh trống thổi sáo càng thêm hăng say. Tiếng hỉ nhạc rộn rã vang khắp thôn.

Đến cửa Cố gia, cha mẹ Cố Trạch —— Cố Biển Quảng và Hứa Tú Nga —— đã ngồi sẵn nghênh đón. Thấy kiệu hoa về tới, liền tất bật lo việc chuẩn bị lễ nghi.

Kiệu dừng, hỉ bà tiến lên vén rèm, dìu ra nhân vật chính còn lại —— Khương Quả.

Ánh mắt Cố Trạch ngẩn ngơ, lòng bàn tay cũng thoáng run rẩy. Mãi đến khi hỉ bà nhét vào tay hắn dải vải đỏ, hắn mới hoàn hồn.

Chung quanh vang lên tiếng trêu chọc ồn ào, khiến vành tai hắn đỏ bừng, song vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, dắt tay Khương Quả vào nhà.

Khương Quả phủ khăn voan đỏ, che đi gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng, chỉ để người khác thấy dáng vóc mảnh mai.

Qua sân, bước vào chính sảnh, khắp nơi đều dán song hỷ đỏ chói, rèm vải rực rỡ, đều do phụ nhân trong thôn khéo tay chuẩn bị, mang ý nghĩa cát tường mỹ mãn.

Giờ lành điểm, dưới lời xướng “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái”, hai người hoàn thành nghi thức bái đường.

Sau đó Cố Trạch phải ra tiếp rượu khách khứa, còn Khương Quả được đưa vào tân phòng.

Ngoài sân, tám bàn tiệc đã bày sẵn, rượu thịt dọn lên từng đợt.

Thời buổi yên bình, dân trong thôn tuy đủ ăn đủ mặc nhưng không phải ngày nào cũng có tiệc thịt. Vì vậy hễ nhà nào có hỉ sự, cả thôn đều đến chung vui.

Cố gia vốn có điều kiện khá giả, nay con trai thứ hai thành thân, bàn tiệc càng thêm phong phú. Thịt kho tàu, gà hầm nấm, cá kho, thịt viên sốt vàng, cộng thêm các món chay mặn đủ cả, hơn mười món.

Trẻ con thấy đồ ăn ngon liền vùi đầu ăn lấy ăn để, người lớn thì xuýt xoa bàn tán:

“Nhiều thịt quá, đúng là chịu chơi.”

“Cưới có ca nhi thôi mà làm lớn thế này…”

Có kẻ còn thì thầm sau lưng.

Bởi thông thường cưới ca nhi không được coi trọng như cưới cô nương. Ca nhi khó sinh nở, sính lễ cũng thường ít ỏi. Thậm chí có nhà giàu chỉ rước bằng một kiệu nhỏ, coi như nạp thiếp.

Ấy vậy mà Cố gia lại đem sính lễ đến mười lượng bạc cùng đủ thứ lễ vật, vượt xa cả cưới cô nương, khiến người khác đỏ mắt.

Nhưng Cố gia chẳng bận tâm lời ngoài, chỉ biết chuyện trong nhà. Trong mắt bọn họ, Khương Quả xứng đáng.

Khi Cố Trạch bưng rượu mời, những kẻ vừa buông lời chua chát liền đổi sang nở nụ cười.

Trong tân phòng, hỉ bà dọn xong liền đi, để Khương Quả ngồi lại một mình. Đệm chăn mới tinh, sắc đỏ rực rỡ, trong góc còn có rương y phục do thợ mộc đóng mới.

Ở phòng bếp, Hứa Tú Nga sai con gái út Cố Yên mang một bát mì Dương Xuân nóng hổi đến cho tân phu lang, sợ cậu đói bụng.

Khương Quả vốn từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị, cả ngày chưa ăn no, bụng sôi ùng ục. Nghe thấy mùi mì thơm phưng phức liền vui vẻ nhận lấy.

Cậu gỡ khăn voan, để lộ gương mặt trắng nõn, mắt sáng như nước, đôi má hồng ửng, khiến tiểu cô nương Cố Yên nhìn đến ngẩn ngơ, khẽ thốt:

“ Quả ca thật là đẹp quá.”

Khương Quả bật cười, dịu dàng đáp:

“Cảm ơn Yên nhi. Muội ăn cơm chưa, có muốn cùng ăn không?”

Cố Yên vội lắc đầu, đợi cậu ăn xong mới cầm bát đi.

Khách khứa dần tản, sân nhà náo nhiệt bỗng im ắng.

Cố Trạch trở về phòng.

Khương Quả vốn buồn ngủ, nghe động tĩnh liền ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng. Hắn bật cười trầm thấp, bước đến ngồi bên giường, vén khăn voan.

Ánh mắt hai người giao nhau, tim đập dồn dập, mặt mày đỏ hồng.

Cơ duyên hai người quen biết bắt đầu từ hai năm trước, khi Cố Trạch theo mẹ và muội ra trấn trên, tình cờ gặp Khương Quả đi cùng mẫu thân. Cậu trắng trẻo, trong sáng như công tử nhà giàu, khiến hắn nhìn liền xao động.

Mẹ hắn hiểu rõ lòng con, về nhà liền nhờ bà mối. Khương gia cũng vừa lòng, chỉ hỏi ý Khương Quả. Cậu ngượng ngùng gật đầu, hôn sự từ đó định ra.

Giờ phút này, Cố Trạch nâng chén rượu hợp cẩn cùng phu lang, uống xong liền lấy từ rương ra một túi tiền, đưa cho cậu:

“Đây là tám lượng bạc ta tự mình tích cóp, cùng ít tiền lẻ, em giữ lấy.”

Khương Quả kinh ngạc, chần chừ nhận lấy, nhỏ giọng đáp:

“Em sẽ cất giữ cẩn thận.”

Cố Trạch cười ngốc, gãi đầu. Bầu không khí thoáng lặng.

Hắn lúng túng nói:

“ Để ta… đi múc nước cho em rửa mặt.”

Rồi vội vàng chạy ra ngoài, dáng vẻ như trốn chạy.

Khương Quả rửa sạch xong, nhanh chui vào chăn, giả vờ ngủ, lòng vừa thẹn vừa sợ.

Khi Cố Trạch trở lại, thấy hàng mi phu lang khẽ run, liền biết cậu chưa ngủ thật. Hắn mỉm cười, thổi tắt đèn, rồi leo lên giường.

Thân thể nóng rực áp xuống, Khương Quả còn chưa kịp kêu, thanh âm đã bị hắn nuốt vào cổ họng…

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play