---

Sáng hôm sau, Khương Quả tỉnh lại, phát hiện chính mình bị Cố Trạch gắt gao ôm trong ngực. Cậu theo bản năng né ra phía sau, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thật ra Cố Trạch đã tỉnh từ lâu, chỉ là ôm lấy phu lang cảm giác quá tốt, hắn không nỡ buông. Nhận thấy Khương Quả đã tỉnh, hắn vội nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang ngủ.

Để tránh khiến cậu ngượng ngùng, hắn cố chờ thêm một lát rồi mới làm ra vẻ vừa tỉnh dậy, “Tỉnh rồi à, ta đi múc nước cho em rửa mặt.”

Thấy bộ dạng hắn như thể vừa mới thức, trong lòng Khương Quả khẽ thở phào một hơi.

Chậm rãi, cậu cũng mặc xong quần áo rồi xuống giường.

“Bữa sáng em làm bánh rán cho huynh ăn nhé.” – cậu nói với Cố Trạch.

Cố Trạch tất nhiên gật đầu, phu lang làm gì hắn cũng đều thấy tốt cả.

Bột mì hòa với nước thành hồ, đập vào một quả trứng, thêm chút gia vị. Nồi dầu nóng, hồ bột vừa hạ xuống lát sau liền thành chiếc bánh rán vàng ươm. Cho thêm ít trứng gà và bột ngô, bánh ăn càng mềm xốp thơm ngon.

Hôm nay, từ tinh mơ Cố Giang đã đi trấn trên, cơm sáng cũng không về nhà ăn.

Nhà nông đa số thứ đều tự túc, nhưng gia vị cùng một vài món lặt vặt vẫn phải lên trấn mua. Thế nên hai huynh đệ Cố gia thay phiên nhau đi.

Trong bữa sáng, Giang Lan Hương bẻ một miếng bánh rán, đưa cho Xương Xương, “Tiểu ma làm bánh bột ngô ngon không nào?”

“Ngon, ngon ạ.”

Mọi người đều bật cười nhìn Xương Xương. Cố Biển Quảng còn gọi thằng bé lại, ôm vào lòng cho ăn.

Nói chuyện với trẻ con, người lớn cũng bất giác nói năng theo kiểu ấu trĩ. Ông cháu cười đùa rôm rả, Cố Biển Quảng vui quá lấy mặt cọ cọ vào má Xương Xương. Da non mềm bị cọ đến khó chịu, thằng bé liền nhăn mặt nhỏ lại, không vui để gia gia ôm nữa.

Hứa Tú Nga thấy cháu không vui liền vỗ tay chồng, Cố Biển Quảng đành buông ra, hậm hực.

Cố Yên bưng bát cơm cười trộm, Giang Lan Hương với Khương Quả quay mặt đi, giả vờ không thấy, khóe môi lại giấu không được nụ cười.

Cơm sáng xong, ba người Cố Trạch vẫn ra đồng như thường.

Khương Quả đi giặt quần áo dơ của Cố Trạch. Trên ruộng bận rộn cả ngày, người đẫm mồ hôi, mỗi ngày đều phải thay giặt, tay cậu càng thêm lanh lẹ.

“Tẩu tử, quần áo ta giặt xong rồi, lát nữa mình phơi ít hồng khô đi, trong nhà có khách cũng tiện mang ra đãi.” – cậu nói với Giang Lan Hương.

“Được, ta đi lấy hồng trước.” Hai người nói làm liền bắt tay.

Cố Yên đem mấy tấm phên tre ra phơi. Còn dư một cái, Khương Quả liền nghĩ phơi thêm ít củ cải, sau này có thể dùng làm đồ ăn.

Đến gần trưa, Cố Giang đã trở về.

Xương Xương thấy cha, mừng rỡ chạy ào tới. Cố Giang liền bế con tung lên cao, làm thằng bé cười khanh khách.

“Đại ca về rồi.” Trên tay Giang Lan Hương dính nước hồng, Khương Quả liền chạy tới rót nước cho Cố Giang, “Đại ca uống chút nước nghỉ ngơi, đi trấn trên một chuyến chẳng dễ dàng.”

Cố Giang gật đầu, ôm con vào nhà uống nước, rồi lấy kẹo đưa cho con trai.

Xương Xương reo lên: “Nha, đường, đường!”

Giang Lan Hương cười: “Cha mua kẹo cho Xương Xương, vui không nào?”

“Vui ạ!”

“Vậy Xương Xương phải làm gì nào?”

Thằng bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi gọi cha cúi xuống, nó hôn chụt một cái lên má.

Cả nhà đều bị chọc cười. Có đứa nhỏ thế này, cuộc sống thêm bao nhiêu niềm vui.

Buổi trưa ăn thịt heo do Cố Giang mua về. “Đi sớm thấy có ít xương ngon, liền mua mang về, các người hầm ăn cho bổ.”

“Được, hôm nay nấu canh xương heo.” Giang Lan Hương đem vào bếp.

Chiều, cơm vừa dọn lên, hương thơm đã lan khắp nhà, mấy người làm ruộng xong cũng về, đều nhanh bước vào nhà.

Cố Trạch bước đến đưa cho Khương Quả một bó hoa tím phấn nhỏ.

Khương Quả vừa mừng vừa sợ, ôm chặt, nhìn đi nhìn lại. Nếu sau lưng có đuôi thì chắc cậu đã quẫy lia lịa rồi.

“Đi trên đường vừa vặn thấy, ta nghĩ em hẳn sẽ thích, liền hái về.”

“Ừm… em, em thật thích.” Cậu nói xong đỏ mặt, chưa để Cố Trạch phản ứng đã chạy mất.

Cả nhà đều nhìn thấy, Khương Quả da mặt mỏng, chịu không nổi.

Giang Lan Hương liếc Cố Giang một cái, hừ một tiếng: “Thành thân bao lâu, chàng đã từng tặng hoa cho ta chưa?”

Cố Giang ngớ người, rồi lập tức hiểu ra, vội cười lấy lòng vợ.

Trong bữa cơm, Khương Quả nói chiều sẽ cùng Cố Yên lên núi nhặt hạt dẻ. Cố Trạch nghe liền bảo: “Được, hạt dẻ nặng, hai người nhặt xong thì nghỉ chút, ta xem giờ đến sẽ qua gánh về cho.”

Chiều ấy, Khương Quả cùng Cố Yên rủ thêm Nguyên ca nhi lên núi. Người đông, vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Dưới gốc cây, hạt dẻ rơi la liệt, vỏ gai nổ tung, lộ ra hạt dẻ tròn căng.

Ba người liền ngồi xuống nhặt, xung quanh cũng có vài người lớn trẻ nhỏ đang nhặt.

Có đứa nhỏ nóng ruột liền bóc ăn tại chỗ, vị ngọt khiến nó cười tươi rạng rỡ.

Không bao lâu, Cố Trạch cũng tới, giúp gánh phần lớn về.

Tối đến, khi hắn rửa mặt trở vào phòng, thấy trên tủ đầu giường có cắm mấy bông hoa quen mắt — chính là bó hoa hắn đưa Khương Quả ban trưa.

Không có bình hoa, Khương Quả tìm tạm một cái chai cắm vào. Cả phòng vì thế thêm sắc màu, nhìn cũng khiến lòng người vui vẻ.

Khương Quả trùm chăn, chỉ ló đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, như con thú nhỏ chờ chủ nhân xoa đầu. Cố Trạch không nhịn được vươn tay xoa tóc cậu.

“Mai phải về nhà em rồi. Hôm qua ta đã dặn đại ca, lên trấn mua chút đồ mang theo, mai đem về luôn.”

Khương Quả mở to mắt. Cả ngày nay hắn không nhắc đến, cậu còn tưởng hắn quên, nào ngờ đã sớm chuẩn bị chu đáo.

Sáng hôm sau, hai người gánh đầy đồ hướng về Khương gia. Trên đường, Khương Quả kể chuyện hồi nhỏ, thỉnh thoảng Cố Trạch lại phụ họa đôi câu. Trong lòng hắn nghĩ, tiểu oa nhi khi còn bé nhất định là đáng yêu lắm, ai gặp cũng muốn nhét kẹo cho.

Đi gần hai canh giờ, cuối cùng cũng tới Khương thôn.

“Phía trước là tới rồi.”

Trong thôn, bà con thấy Khương Quả liền cười gọi: “Quả tử về rồi!”, “Đây là cô gia mới à?”, “Nhìn tinh thần lắm.”

Khương Quả dẫn Cố Trạch lần lượt chào hỏi, mắt cười cong cong, thích nghe mọi người khen hắn.

“Cha, nương, ca tẩu, ta về rồi!”

Khương mẫu đang tưới rau, nghe tiếng con liền buông thùng nước, ôm chầm lấy cậu. Miệng thì mắng đã thành thân còn ôm mẹ, nhưng tay lại ôm chặt chẳng buông.

Khương đại tẩu chạy ra đón Cố Trạch. Nàng gả vào Khương gia sớm, nhìn Quả tử từ nhỏ lớn lên, vốn thương yêu cậu như em ruột.

Khương phụ cũng về kịp, Nhị Lang còn xin nghỉ để về xem em. Mọi người chuyện trò, Khương mẫu kéo con vào phòng, hỏi han:

“Quả tử, ở nhà chồng thế nào?”

Nhìn thần sắc con trai hồng hào, bà cũng đoán được, chỉ muốn chính miệng nghe cậu nói.

“Nương yên tâm , A Trạch đối xử với con rất tốt. Cha mẹ chồng, anh chị em đều dễ ở chung, còn có một đứa cháu nhỏ rất đáng yêu nữa.”

Khương mẫu nghe vậy mới an lòng. Lại lấy trong rương ra một túi bạc, “Này, con cầm năm lượng, ở bên đó muốn mua gì thì tiện.”

Khương Quả vội xua tay: “Không cần đâu nương, A Trạch đã giao cả gia sản cho con quản, tiền này nương giữ lấy.”

Khương mẫu sững ra, rồi càng thêm yên tâm. Con rể mới đã dám trao hết gia sản cho con bà, chứng tỏ tình nghĩa sâu nặng. Bà vẫn ép con nhận, nói đây cũng là tấm lòng của mấy nàng dâu. Cuối cùng Khương Quả đành nhận, nhưng dặn về sau không cho thêm nữa.

Bữa cơm hôm ấy, Cố Trạch uống vài chén cùng nhạc phụ và các anh vợ, không dám uống nhiều vì còn phải về.

Ăn xong nghỉ ngơi chốc lát, hai người chuẩn bị lên đường.

Cháu nhỏ thấy cậu lại sắp đi, liền ôm chặt chân khóc òa, không chịu buông. Cậu dỗ mãi, mọi người cũng khuyên, nó mới nửa tin nửa ngờ thả ra.

Chậm trễ như vậy, sắc trời cũng ngả chiều. Cả nhà bịn rịn tiễn hai người đi.

Dọc đường, Cố Trạch cứ bứt rứt vì không biết nói lời an ủi thế nào. Khương Quả thấy hắn lo lắng, lại xấu hổ vì mình đã khóc trước mặt bao người. Cậu vội cười, “Ngươi yên tâm, ta chỉ bị thằng nhỏ kéo theo thôi, bình thường không thế đâu.”

Thấy cậu nở nụ cười, hắn cũng nhẹ nhõm cười theo.

“Ngốc quá.” – Khương Quả lẩm bẩm, tim lại đập càng nhanh.

Thừa dịp xung quanh không có ai, Cố Trạch nắm lấy tay cậu. Bàn tay trắng mềm của cậu đặt trong bàn tay thô ráp rám nắng của hắn, tương phản rõ rệt. Khương Quả cũng không rút ra, mặc hắn nắm. Dù sao chỗ này không có ai, coi như phóng túng một lần cũng được.

Sau lưng, ánh chiều tà kéo dài bóng hai người hòa vào nhau. Dưới hoàng hôn, họ sóng vai về nhà.

 

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play