Tô Đề dần dần thả lỏng. Đương nhiên, lý do cậu không kháng cự phần lớn là vì sau khi cậu trả lại áo khoác cho chủ nhiệm khối, Lương Thanh Tứ đã không để ý đến việc cậu chưa nộp bản kiểm điểm 3000 chữ của ngày hôm qua.
“Tố giác sẽ có tiền thưởng đấy nhé.” Lương Thanh Tứ cười, trông như nói đùa mà lại không giống đùa, “Cứ tính theo đầu người, em Tô tố giác một người, được 200.”
Hàng mi của Tô Đề khẽ run.
Lương Thanh Tứ đứng dậy vỗ vai Tô Đề, “Điều kiện của thầy không tệ đâu, không lừa em đâu.”
Lương Thanh Tứ không quan tâm đến các giáo viên khác, anh thích dùng phương pháp đơn giản mà mình đã thuần thục để giải quyết các vấn đề của lớp.
“Về lớp đi, có suy nghĩ gì thì nhớ nói chuyện với thầy ngay nhé.” Lương Thanh Tứ cuối cùng dặn dò: “Em có thể gọi bạn Liêu Nghị Bằng đến giúp thầy được không?”
Liêu Nghị Bằng chính là một trong những người đã đánh Kỳ Chu Miện hôm qua.
Vị chủ nhiệm mới Lương Thanh Tứ này không phải kẻ mắt mù tai điếc, rõ ràng là đã có chuẩn bị mà đến.
Tô Đề không nói gì, Lương Thanh Tứ kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Đề bị hệ thống ném tới thế giới này, sau khi mở khóa chức năng ngôn ngữ thì hệ thống sập nguồn.
Tô Đề sinh ra ở một hành tinh rác. Vào ngày cậu thành niên, người từ hành tinh chủ đã tìm đến, nói với cậu rằng cậu là đứa con thất lạc bên ngoài của một nhân vật lớn nào đó và muốn đưa cậu về hành tinh chủ để nhận tổ quy tông.
Còn chưa kịp sống cuộc đời trên vạn người, con tàu vũ trụ mà Tô Đề đang đi đã gặp phải cướp giữa đường, tàu tan người nát.
Nền văn minh giữa các vì sao là một nền văn minh cao cấp, với sự hỗ trợ của tinh thần lực mạnh mẽ, người ta có thể chữa lành cơ thể bị tổn thương.
Tinh thần lực của Tô Đề rất yếu, không thể nào sống sót bình an vô sự sau vụ nổ tàu vũ trụ.
Tinh thần lực của nhân vật chính trong tiểu thế giới là mạnh nhất, dây dưa với nhân vật chính càng sâu đậm thì càng “hút” được nhiều tinh thần lực.
Tục ngữ có câu, một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Tô Đề mới đến đây không bao lâu đã nhận ra người lợi hại nhất chính là Nguyễn Diệc Thư.
Ngay cả Tề Ngật đánh nhau rất giỏi cũng nghe theo sự chỉ huy của Nguyễn Diệc Thư.
Vì thế, Tô Đề làm đàn em cho Tề Ngật, trở thành đàn em của đàn em Nguyễn Diệc Thư.
Theo lý mà nói, Tô Đề không nên khai ra những “đồng lõa” khác cũng làm việc cho Nguyễn Diệc Thư.
Có điều, Tô Đề không suy nghĩ chu toàn đến thế.
Cậu không đồng ý với Lương Thanh Tứ đơn giản vì cậu không muốn. Cậu ngại phiền phức, không muốn dính vào chuyện thừa thãi, cũng chẳng có cái đức tính duy trì quan hệ tốt đẹp với người khác. Bởi vậy, lời từ chối của cậu vừa cứng nhắc vừa thẳng thừng, khiến người ta rơi vào tình thế khó xử mà bản thân lại chẳng hề hay biết.
Tô Đề quen đáp lại bằng sự im lặng, không nói một lời.
Đúng là chẳng nể mặt chủ nhiệm lớp mới tới chút nào.
Lương Thanh Tứ không hề tức giận, nụ cười vẫn không đổi, cũng không làm khó Tô Đề mà chỉ lặp lại: “Về đi.”
Tô Đề rời khỏi văn phòng của Lương Thanh Tứ, lúc quay về thì gặp đúng người mà Lương Thanh Tứ đang muốn tìm, Liêu Nghị Bằng.
“Kỳ Chu Miện là một thằng quỷ nghèo, hắn thì có tiền quái gì, nhưng kiếm tiền từ trên người hắn thì đúng thật.” Liêu Nghị Bằng vỗ vỗ xấp tiền đỏ dày cộp trong lòng bàn tay, đắc ý khoe ra: “Người có tiền thật sự là tiểu thiếu gia nhà họ Nguyễn kia kìa.”
Ánh mắt của đám học sinh vây quanh Liêu Nghị Bằng di chuyển theo xấp tiền mặt bay lượn trong tay gã, vừa chua xót vừa ngưỡng mộ.
Nhà Liêu Nghị Bằng cũng thuộc dạng khá giả, tuy cha gã bị thọt chân nhưng lại mở một quán ăn sáng nhỏ, lo cho cả nhà ấm no không thành vấn đề.
Hai vợ chồng già dốc toàn lực cho con trai ăn học, chỉ hy vọng con trai sau này có thể có tiền đồ, không phải đi vào vết xe đổ của họ.
Thế nhưng Liêu Nghị Bằng từ nhỏ đã bị nuông chiều sinh hư, không ham học hành, lên sơ trung đã bắt đầu lêu lổng. Tới cao trung lại đi theo loại đại ca giang hồ không ai dám chọc như Tề Ngật, càng lún sâu vào con đường sai trái.
Liêu Nghị Bằng coi thường cha mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, giấu nhẹm hoàn cảnh gia đình, tỏ vẻ mình là một tiểu phú nhị đại ăn sung mặc sướng. Dù không ít người bụng dạ biết rõ, vẫn giả vờ không hay biết mà tâng bốc gã.
Suy cho cùng, chỉ cần nịnh nọt vài câu, khen ngợi vài lời là có thể kiếm chút tiền tiêu vặt từ tay Liêu Nghị Bằng lúc đang sắm vai hào phóng, rất đáng giá.
“Nguyễn Diệc Thư mới thật sự có tiền, hôm qua chị cậu ta đến trường quyên góp một lô máy tính.” Nghe nói mỗi bộ giá hai vạn, đủ cho người thường như bọn họ chi tiêu cả năm, mà còn quyên góp không chỉ một bộ, là hẳn hai mươi lăm bộ.