Liêu Nghị Bằng trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy đi theo đại ca Tề Ngật này quả không tệ, vừa được mở mang tầm mắt lại vừa có tiền, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ chẳng đáng là gì: “Thế thì nhằm nhò gì? Quán net ở sát vách, tao đến đấy từ lâu rồi.”

Đám đông vội vàng nịnh nọt: “Anh Bằng có phải là người đầu tiên trong trường mình biết dùng máy tính không ạ? Lúc học môn máy tính, anh Bằng phải chỉ dạy cho bọn em đấy nhé.”

Liêu Nghị Bằng hài lòng hưởng thụ sự tung hô của bọn họ, lớn tiếng đáp ứng: “Không dám, không dám, nếu ở trường chúng mày thật sự học không vào thì thứ bảy tao bao chúng mày đi net xuyên đêm.”

Lại một trận hoan hô “Anh Bằng sảng khoái”, “Cảm ơn anh Bằng”.

Liêu Nghị Bằng thấy Tô Đề thì híp mắt lại, đảo một vòng, chia tiền lẻ cho đám người đang vây quanh mình, đuổi hết bọn họ đi rồi tiến về phía Tô Đề.

“Tô Đề.” Liêu Nghị Bằng không coi trọng Tô Đề cho lắm, tóm lại là Tề Ngật muốn thu nhận, mà Tô Đề cũng không ăn nhiều chiếm chỗ, coi như một linh vật cũng chẳng vướng víu gì.

Giờ xem ra, có Tô Đề cũng không phải chuyện xấu, vừa hay có lúc dùng đến.

Không có cậu ta thì ai sẽ là kẻ giơ đầu chịu báng đây.

Quỷ mới biết Nguyễn Diệc Thư nổi điên cái gì, kẻ gây khó dễ cho Kỳ Chu Miện là cậu ta, mà kẻ hung hăng dạy dỗ Kỳ Chu Miện cũng là cậu ta.

Bọn họ đều đã nhận tiền cả rồi.

Kết quả hôm qua Nguyễn Diệc Thư lại gọi điện cho Tề Ngật, bảo bọn họ đi xin lỗi Kỳ Chu Miện.

Chưa nói đến việc bọn họ có vứt bỏ thể diện này được không, chỉ riêng việc Kỳ Chu Miện vừa bị đánh vừa bị bôi nhọ, mang trên mình đầy thương tích cùng cái danh ăn trộm, liệu nói lời xin lỗi, tỏ chút thiện chí là có thể được hắn tha thứ sao?

Kỳ Chu Miện cũng đâu có tiện đến thế.

Mặc kệ Nguyễn Diệc Thư có phải đầu óc không bình thường hay không, dù sao cũng là tiểu kim chủ chi tiền, cứ mặc kệ cậu ta tung hoành.

Liêu Nghị Bằng không muốn đi xin lỗi cái thằng Kỳ Chu Miện từng bị gã đánh cho như một con chó chết, thế nên nhất định phải có người đứng ra. Tô Đề vốn không tham gia vào chuyện này, để cậu đi xin lỗi chẳng phải sẽ hữu dụng hơn bọn họ sao?

Liêu Nghị Bằng chỉ chăm chăm tìm cách đùn đẩy việc này cho Tô Đề.

“Tiểu thiếu gia họ Nguyễn bảo cậu đi xin lỗi Kỳ Chu Miện, phải được hắn tha thứ.” Liêu Nghị Bằng nói một cách cáo mượn oai hùm, rồi lại ra vẻ đạo mạo: “Bọn này đều xin lỗi cả rồi, cậu lấy tiền của Kỳ Chu Miện cũng là không đúng, cậu trả lại tiền cho Kỳ Chu Miện, rồi nói lời xin lỗi là gần như có thể cho qua.”

Liêu Nghị Bằng cảm thấy Tô Đề không dám từ chối mình, nhưng vẫn buông một câu đe dọa: “Nhớ đi đấy, nếu không thì tự đi mà giải thích với anh Ngật.”

Đợi Liêu Nghị Bằng đi rồi, Tô Đề mới quay lại lớp học đếm tiền trong túi. Lúc mua bữa sáng, cậu không xé lẻ tờ hai mươi tệ Tề Ngật đưa mà tiêu tiền lẻ của Kỳ Chu Miện.

Trước đây, Tô Đề chỉ toàn thấy người của Tề Ngật lấy tiền của người khác. Đây là lần đầu tiên Kỳ Chu Miện bị lấy ví tiền, cũng là lần đầu tiên Tô Đề làm chuyện này.

Trả lại hết cho Kỳ Chu Miện sao?

Tô Đề không nỡ xé lẻ tờ hai mươi tệ Tề Ngật đưa chỉ để trả cho Kỳ Chu Miện, nghĩ thôi đã thấy hơi phiền.

Hay là trả thiếu một chút, không biết có được không?

Tô Đề có thể từ chối mọi chuyện cậu không muốn làm, nhưng lại không thể từ chối việc mà nhân vật chính yêu cầu. Cũng chẳng phải vì lý do gì khác, chỉ là cầm của người ta tay ngắn, ăn của người ta miệng mềm, đã hưởng ké tinh thần lực của nhân vật chính thì cũng phải trả giá chút gì đó.

Đây là phẩm chất tốt đẹp hiếm hoi duy nhất của Tô Đề.

Dù sao ở một nơi chà đạp lên pháp luật như hành tinh rác, nếu vứt bỏ nguyên tắc trao đổi ngang giá, thì việc chó đen cắn chó mực, đấu đá đâm sau lưng sẽ khiến người ta cách cái chết không xa.

Tô Đề vẫn chưa quyết định xong có nên đi tìm Kỳ Chu Miện hay không. Đợi đến lúc cậu quyết định xong, thì e là cũng chẳng tìm thấy hắn đâu nữa.

Tô Đề hơi sợ Kỳ Chu Miện, đây là một chuyện rất hiếm thấy. Nỗi sợ hãi này, trước đây cậu chỉ từng có khi đối mặt với những người có tinh thần lực cao hơn mình.

Đó là một phản ứng sinh lý không thể kiểm soát.

Sống lưng như có tia sét đánh dọc xuống, điên cuồng gào thét muốn bỏ chạy.

Tô Đề bất giác cuộn các đầu ngón tay lại, dường như cảm giác từ hôm qua lúc lấy ví tiền, vô tình chạm phải cơ đùi săn chắc nóng rẫy của Kỳ Chu Miện vẫn còn vương lại.

Tô Đề đứng ở cổng trường một lát, sau khi xác nhận không thấy Kỳ Chu Miện, cậu liền đi dọc theo bức tường của trường Ngô Hoa, rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh để về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play