Ở cổng trường Ngô Hoa có một quán nhỏ bán đồ ăn sáng cho học sinh ngoại trú.

Giờ tự học buổi sáng bắt đầu lúc 6 giờ 50, Kỳ Chu Miện đến cổng trường vừa đúng 6 rưỡi.

Bà chủ quán làm việc nhanh nhẹn, lại nhiệt tình và hào phóng, nên việc buôn bán trong đám học sinh rất phát đạt. Cũng nhờ đầu óc nhanh nhạy mà bà nhớ được khẩu vị và yêu cầu của không ít học sinh.

“Hôm nay vẫn một cái bánh như cũ à?” Bà chủ quán hỏi bạn học đang đứng trước mặt Kỳ Chu Miện.

“Không ạ.” Kỳ Chu Miện cụp mắt, nhìn Tô Đề đứng trước mặt, thấp hơn mình đến nửa cái đầu. Cậu móc từ trong túi quần ra một xấp tiền lẻ được gấp ngay ngắn rồi vụng về đếm. Dường như cậu đã diễn tập trong lòng rất lâu, giọng nói cất lên mang theo một sự vui vẻ trong trẻo khó mà nhận ra: “Thêm hai quả trứng gà nữa ạ.”

Bà chủ quán vui vẻ đáp: “Được thôi, bốn tệ rưỡi, cứ bỏ vào hộp tiền là được.”

Chẳng mấy chốc, chiếc bánh cuộn thêm hai quả trứng đã làm xong, bà chủ quán cho vào túi rồi đưa qua.

Tô Đề đã bỏ tiền mua bữa sáng vào hộp, cất tiền thừa trở lại túi quần. Lòng bàn tay mềm mại, non mịn của cậu bị chiếc bánh cuộn vừa lấy từ vỉ nướng xuống nóng đến ửng hồng.

Tô Đề dường như không cảm thấy nóng, đã vội bước đi hai bước, vừa đi vừa ăn.

Bà chủ quán tươi cười ngẩng lên đón khách hàng tiếp theo: “Hôm nay vẫn thêm hai quả trứng gà à?”

“Không.”

Đang ăn chiếc bánh cuộn phiên bản xa xỉ, Tô Đề nghe thấy đoạn đối thoại tương tự thì tai khẽ động, bất giác dừng bước quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của Kỳ Chu Miện.

Tô Đề không khỏi cứng người, đồng tử hơi co lại. Cậu muốn trốn đi nhưng lại như bị thợ săn khóa chặt mục tiêu, đứng im tại chỗ.

Ánh mắt Kỳ Chu Miện lướt qua đôi môi mềm mại đỏ ửng vì nóng của Tô Đề rồi nhanh chóng dời đi. Hắn mở ví, lấy cây kẹo mút duy nhất bên trong ra ngậm vào miệng.

Trong ví chỉ còn lại vỏn vẹn ba tờ tiền mặt. Kỳ Chu Miện bỏ ba đồng tiền lẻ loi ấy vào hộp tiền của quán, giọng nói vừa mơ hồ vừa rõ ràng: “Một cái bánh.”

【 Lời tác giả 】

Ngày thứ N làm tùy tùng pháo hôi ở thế giới khác...

Bé cưng Tô Đề: Mẹ ơi không cần lo con ăn không no nữa, con học được cách cướp đoạt rồi.

Lúc này, một bà mẹ già không muốn tiết lộ danh tính tối sầm cả mắt.

Bé cưng “thuốc bổ” nhà tôi, thế này có đúng không? [khóc ròng] [khóc ròng] [khóc ròng]



Hôm qua tan học, Tô Đề có quay lại xem thử, cửa phòng dụng cụ thể dục đã bị khóa kỹ.

Không ngoài dự đoán, chắc là do Kỳ Chu Miện khóa.

Tự gây chuyện rồi tự mình dọn dẹp hậu quả, Tô Đề chưa từng thấy ai như vậy.

Kỳ Chu Miện… Cũng không tệ nhỉ?

Tô Đề khó khăn nuốt miếng bánh trong miệng xuống rồi chuồn đi càng nhanh.

Kỳ Chu Miện nhận lấy chiếc bánh bà chủ vừa làm xong, nhướng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Đề đang khuất dần trong đám đông. Hắn dùng đầu lưỡi liếm viên kẹo tròn vo trong miệng, xoay nó một vòng rồi cắn vỡ.

Tô Đề có thể chạy thoát khỏi tay Kỳ Chu Miện một lần, hai lần, nhưng không thể thoát khỏi giáo viên.

Hôm qua, tiết thể dục bị giáo viên Ngữ văn lấy mất, bắt cả lớp chữa bài kiểm tra theo đáp án.

Có người ngại nhiều chữ nên không muốn viết, Tô Đề thì không, nhưng cậu cũng chẳng viết.

Kết quả đều như nhau.

Tô Đề mông còn chưa nóng chỗ đã bị đuổi ra ngoài. Cũng không đến nỗi quá tệ, vì còn có hơn chục người khác ủ rũ cúi đầu chịu phạt cùng cậu.

Tô Đề đang tiếp tục chậm rãi gặm bữa sáng còn dang dở thì một bóng đen bao trùm lấy đỉnh đầu cậu.

Tô Đề ngẩng mắt lên, nhìn thấy vị chủ nhiệm lớp mà hôm qua vừa gặp đã khiến cậu sợ hãi.

“Vừa hay, đến văn phòng của tôi một chuyến.” Lương Thanh Tứ trêu chọc nói: “Không làm lỡ việc học của em đâu.”

Giờ đọc buổi sáng đã bị đuổi ra khỏi lớp, đúng là chẳng học hành gì để mà lỡ.

Tô Đề lấy chiếc áo khoác của chủ nhiệm khối đã bị cậu làm cho nhàu nhĩ ra khỏi hộc bàn, rồi đuổi theo Lương Thanh Tứ.

Lương Thanh Tứ vừa tiếp quản cái lớp đội sổ của khối, trong lòng đã có kế hoạch. Việc đầu tiên là tìm “học sinh cá biệt” trong lớp để nói chuyện, chia rẽ bọn chúng.

Chia năm xẻ bảy rồi mới dễ trị.

Tô Đề không may trở thành mục tiêu đầu tiên của Lương Thanh Tứ.

Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là trông Tô Đề rất giống loại gió chiều nào che chiều ấy, rất dễ phản bội cái gọi là “tình hữu nghị cách mạng” của đám côn đồ kia.

Lương Thanh Tứ nói chuyện rất ôn hòa, từ tốn. Một người đàn ông trưởng thành, lịch lãm ngoài hai mươi tuổi muốn khiến một học sinh cấp ba buông bỏ phòng bị cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Huống hồ, cách vào đề của Lương Thanh Tứ đều là những chủ đề mà Tô Đề có thể dễ dàng trả lời và không cảm thấy quá sắc bén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play