Trong phòng bệnh nặng sáu người, nhà có người mắc bệnh hiểm nghèo thế này thì rất khó có đủ tâm sức để quan tâm đến những chuyện khác.

Kỳ Chu Miện dù có vẻ ngoài kỳ quặc, đột ngột xuất hiện, nhưng người ta nhìn vài lần rồi cũng chẳng còn thấy tò mò nữa.

Động tác dọn cơm của Kỳ Chu Miện rất lưu loát, thành thục. Một phần cháo khoai lang, một phần cá vược hấp, là thực đơn dành riêng cho bệnh nhân nhiễm trùng đường tiết niệu, vừa không gây gánh nặng quá nhiều cho thận, lại vừa phải đảm bảo dinh dưỡng cho cơ thể.

Giường bên cạnh là một bà lão đang chăm sóc đứa cháu trai nhỏ cũng bị nhiễm trùng đường tiết niệu, một cặp bà cháu gần như trái ngược hoàn toàn với Kỳ Chu Miện và ông nội hắn.

Cũng không rõ giữa hai cảnh ngộ, cảnh ngộ nào tốt hơn: một bên là người trẻ tuổi mắc bệnh, người lớn có tiền có thời gian đến chăm sóc nhưng tương lai gia đình lại vô vọng; một bên là người già mắc bệnh, người trẻ không tiền không thời gian, bị giày vò đến kiệt quệ, chỉ mong người già qua đời mới được giải thoát.

Chắc là không ai mắc bệnh vẫn là tốt nhất.

Nhưng một khi đã vướng phải rồi thì cũng đành chịu.

Bà lão khá lạc quan, nghe nói Kỳ Chu Miện đứng đầu khối ở Ngô Hoa thì rất quý cậu, mỗi lần nhìn thấy là lại không ngớt lời khen ngợi: “Tiểu Kỳ thật hiếu thảo, con cá vược này tốn không ít tiền đâu nhỉ.”

Kỳ Chu Miện đáp lại lời khen của bà lão, rồi nghe lời ông nội dặn, chia cho cháu trai của bà nửa con cá vược.

Bà lão lại càng vui đến híp cả mắt lại.

“Lại đi vay tiền à?” Lão nhân nhìn Kỳ Chu Miện, không ngừng thở dài. “Đã liên lạc được với ba con chưa?”

Kỳ Chu Miện lắc đầu, đưa đôi đũa qua.

Lão nhân ăn miếng cá vược mà chẳng thấy mùi vị gì. “Ba con còn trẻ người non dạ, dễ bị lừa. Là do năm đó ta làm ăn thất bại, cuộc sống của nó đột nhiên từ một công tử nhà giàu rơi xuống cảnh đến bữa ăn ngon cũng phải dè sẻn, là ta có lỗi với nó.”

“Nó cờ bạc là do có kẻ lừa nó có thể phát tài, suy cho cùng nó vẫn nghĩ có tiền là có thể giúp ta Đông Sơn tái khởi.” Lão nhân uể oải khuyên nhủ Kỳ Chu Miện: “Con đừng trách nó.”

Có những người già càng lớn tuổi càng thiên vị cháu trai, cũng có những người từ đầu đến cuối vẫn chỉ thương con trai mình.

Kỳ Chu Miện không nói gì.

Lão nhân nhìn đứa cháu trai xử lý mọi việc đâu ra đấy, cảm thấy có chút áy náy với nó. Ông buông đũa xuống, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Mau tìm ba con về đi, đừng để nó lêu lổng với đám người kia nữa. Chỗ ta đây…”

Lão nhân hạ giọng nói tiếp: “Ta có hai cái bình sứ Thanh Hoa, con đem bán đi lấy tiền cho ba con trả nợ, sau này sống cho tốt.”

Đây là lá bài tẩy của lão nhân, là của cải để dành phòng thân sau những ngày tháng huy hoàng.

Ông không định dùng nó để chữa bệnh cho mình, ông chỉ nghĩ để con trai và cháu trai của mình cầm số tiền này mà sống cho tốt.

Sau khi đổ bệnh, ông đã định đưa cho con trai, nhưng cờ bạc là cái hố không đáy, bao nhiêu đồ cổ gia bảo cũng không lấp đầy được.

Giấy báo bệnh tình nguy kịch đã được gửi đi một lần, ông qua được cơn nguy kịch đó, nhưng e là không qua nổi lần thứ hai, chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Đưa cho cháu trai cũng tốt, nó có thể gánh vác được, trông có vẻ có tiền đồ hơn ba nó.

Người ta thường nói “nằm lâu trên giường bệnh không có con hiếu”, nhưng cách Kỳ Chu Miện chăm sóc mình, ông đều thấy cả. Nhìn những vết thương trên người cháu trai, ông cũng không phải không đau lòng.

Thôi, cứ vậy đi.

Ông đã lớn tuổi, con trai lại là thứ không trông cậy được, sau này chỉ có thể trông chờ vào cháu trai thôi.

Lão nhân thở dài, nhắm mắt lại.

“Ông nghỉ đi.” Giọng Kỳ Chu Miện hơi trầm lạnh, mang theo một vẻ vững vàng đáng tin.

Kỳ Chu Miện dọn dẹp thức ăn thừa, đợi lão nhân ngủ say rồi mới cất bài tập đã làm xong vào cặp sách và rời đi.

“Tiểu Kỳ, đi thong thả.” Bà lão giường bên cạnh khẽ gọi Kỳ Chu Miện lại, đưa cho hắn mấy cây xúc xích, “Cơ quan con dâu ta phát đấy, ta có tuổi rồi không thích ăn, con cầm lấy ăn thử xem.”

Bệnh nhân nhiễm trùng đường tiết niệu không thể ăn đồ có hàm lượng Kali cao. Kỳ Chu Miện liếc nhìn bao bì rẻ tiền của mấy cây xúc xích, im lặng không từ chối. Thế là bà lão tự mình kéo khóa cặp sách của hắn ra rồi nhét vào, còn tự cho rằng mình đang trả lại nhân tình cho Kỳ Chu Miện.

Kỳ Chu Miện xách hộp cơm đã rửa sạch sẽ về nhà, cởi bộ đồng phục bẩn thỉu ngâm vào chậu bột giặt, tắm rửa xong xuôi thì lấy bộ đồng phục mới đặt ở đầu giường để mai mặc đi học.

6 giờ 10 phút, chuông báo thức vang lên. Kỳ Chu Miện tắt chuông rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Qua một đêm, vết thương trên trán đã không còn chảy máu, vết bầm tím cũng bị tóc che khuất. Ngũ quan thiếu niên sắc bén, góc cạnh, không chê vào đâu được, nhất thời không nhìn ra hôm qua hắn vừa trải qua một trận ẩu đả kịch liệt đến mức nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play