Thật ra vẫn chưa tìm thấy, nhưng dù sao cũng chỉ là chiếc đồng hồ năm vạn tệ, không đáng để lằng nhằng mãi việc cỏn con này, cứ đưa người về trường cho xong chuyện.
“Nó rất áy náy với bạn học bị nó vu oan, đã hứa với tôi lần này trở về nhất định sẽ học hành chăm chỉ, hòa đồng với bạn bè.” Nguyễn Diệc Thư đã cam đoan với bà không chỉ một lần, mặc dù lần này thành khẩn như thể đã thay tâm đổi tính, nhưng nghe vậy cũng chỉ để đó mà thôi.
Hiệu trưởng gật đầu: “Bọn trẻ tuổi này không để bụng thù dai, nói ra là xong thôi.”
Người phụ nữ giới thiệu người đàn ông bên cạnh: “Đây là chú của Cập Thư, sẽ về trường Ngô Hoa của chúng ta làm chủ nhiệm lớp. Có cậu ấy trông chừng thì tôi cũng yên tâm rồi.”
Hiệu trưởng nghe vậy cũng yên tâm hơn nhiều. Nhà họ Nguyễn giàu thì có giàu, nhưng Nguyễn Diệc Thư lại có tính tình như Hỗn Thế Ma Vương, suốt ngày phá đám các mầm non Thanh Hoa Bắc Đại của ông.
Nói trắng ra là, ông vừa muốn có kinh phí, lại vừa muốn có danh tiếng về tỷ lệ đỗ đạt.
Bất kể Kỳ Chu Miện có đi mách lẻo với ai, ông đều có lý do để đứng ra dàn xếp, nhưng trớ trêu thay, sự thông minh của Kỳ Chu Miện đều dồn hết vào việc học. Đối mặt với giáo viên chủ nhiệm và các thầy cô khác thay phiên nhau khuyên giải, hắn cứ như người câm, ngậm chặt miệng không nói một lời.
Muốn giúp cũng chẳng có cách nào.
Có người lớn trông chừng thì dù sao cũng tốt hơn.
Ánh mắt hiệu trưởng chuyển sang người mà Nguyễn tổng gọi là chú của nhà họ.
Tô Đề cũng ngẩng đầu lên, kết quả lại bị chủ nhiệm khối che khuất tầm nhìn.
“Không biết tầng cao nhất là khu văn phòng của giáo viên à?” Chủ nhiệm khối lải nhải: “Vừa rồi bọn Tề Ngật đi một vòng, nói là giúp giáo viên thể dục dọn dụng cụ, em cũng thế à?”
Thân hình Tô Đề mảnh khảnh, ống quần ướt sũng nước mưa, trông lại càng thêm vẻ yếu ớt đáng thương.
So với đám Tề Ngật ồn ào lúc nãy, trông Tô Đề ngoan ngoãn hơn hẳn.
Chủ nhiệm khối tự động xếp Tô Đề ra khỏi đám du thủ du thực của Tề Ngật, cởi áo khoác đưa cho cậu, chỉ nghĩ rằng cậu không muốn học nên nhân lúc trời mưa ra ngoài nghịch nước: “Trời mưa to thế này mà không sợ chết cóng à, ở ngoài làm sao thoải mái bằng ngồi học trong lớp được?”
“Ngày mai trả áo khoác cho tôi, tiện thể đặt bản kiểm điểm 3000 chữ lên bàn làm việc của tôi.” Chủ nhiệm khối sờ vai Tô Đề, thấy lạnh buốt nên thuận tay khoác áo lên cho cậu.
Tô Đề do dự bất an, mặc cho chủ nhiệm khối thể hiện tư đức tốt đẹp của nhà giáo là quan tâm học sinh, ngón tay thấp thỏm vặn chặt vạt áo.
Cậu không biết chữ.
Cậu không viết bản kiểm điểm được.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tô Đề hơi ửng hồng, trông vô cùng bối rối.
Chủ nhiệm khối không hề hay biết, vỗ vỗ lưng Tô Đề: “Mau về lớp học đi. À phải rồi, em học lớp nào?”
Giọng Tô Đề còn nhỏ hơn cả lúc trả lời câu hỏi của Tề Ngật, lí nhí khó nghe: “Lớp 11A8 ạ.”
Cái giọng lí nhí như mèo kêu ấy, chủ nhiệm khối nghe thấy, mà vị chủ nhiệm lớp mới của cậu cũng nghe thấy.
Chủ nhiệm khối ngẩn người, vội quay đầu lại: “Thầy Lương, học sinh lớp thầy này.”
“Thật trùng hợp.” Lương Thanh Tứ mỉm cười bước tới, vô tình liếc qua túi quần đồng phục của Tô Đề, thấy nó căng phồng để lộ ra mấy tờ tiền lẻ có mệnh giá khác nhau. Anh không vạch trần mà chỉ nói: “Ngày mai em cứ để áo của chủ nhiệm ở văn phòng của tôi, bản kiểm điểm cũng nộp cho tôi luôn. Vừa hay chúng ta có thể trò chuyện một lát, bồi dưỡng tình cảm thầy trò.”
Chủ nhiệm khối rất tán thành, ánh mắt nhìn Lương Thanh Tứ cũng mang theo vẻ tán thưởng.
Giáo viên mới thì nên nắm bắt mọi cơ hội để gần gũi với học sinh, như vậy mới dễ quản lý lớp.
Vốn tưởng là người nhà họ Nguyễn nhét vào để ngồi không ăn lương, giáo viên nam vừa trẻ tuổi lại đẹp trai cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, không ngờ hắn lại thật sự có tài.
Tô Đề đành phải nhận lời, lúc này mới được chủ nhiệm khối cho đi.
Tô Đề khó khăn lắm mới về đến lớp, mãi lúc sau mới sực nhớ ra là cậu đã không làm theo yêu cầu của Tề Ngật, đuổi Kỳ Chu Miện ra ngoài rồi khóa cửa phòng dụng cụ thể chất lại.
Nhưng… cậu không muốn quay lại đó lần nữa.
Kỳ Chu Miện nằm trong phòng dụng cụ thể chất một lát, miễn cưỡng hồi phục được chút sức. Hắn chống tay xuống nền đất đầy cát sỏi để gượng dậy, ngồi nghỉ thêm một lúc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Sắp tan học rồi, không cần thiết phải về lớp nữa nên Kỳ Chu Miện đi thẳng đến bệnh viện.
Ví tiền trống rỗng nhưng thẻ xe buýt vẫn còn. Kỳ Chu Miện về nhà lo xong bữa tối của mình, rồi mang cơm cho ông nội đang bị nhiễm trùng đường tiết niệu, bắt tuyến xe số 3 chuyển sang tuyến 26 để đến bệnh viện.
Kỳ Chu Miện không sửa soạn gì nhiều, trông vẫn còn sạch sẽ, có điều vết máu trên thái dương chưa được lau sạch, trên cánh tay rắn chắc có vết trầy xước, đồng phục thì dính dấu chân bẩn thỉu. Nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra hắn vừa gặp phải chuyện gì.