Ngón tay thon dài không quá linh hoạt, nhưng móc túi cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, chẳng mấy chốc đã kẹp được ví tiền của Kỳ Chu Miện ra.
Túi tiền áp vào người vẫn còn hơi ấm, sưởi ấm những ngón tay đã lạnh cóng của Tô Đề.
Tô Đề dễ dàng rút hết tiền mặt trong túi ra. Cậu không mấy khi có tiền, số bạc lẻ này còn nhiều hơn hai mươi đồng tiền boa Tề Ngật cho.
Cũng không tệ.
Tô Đề gập túi tiền lại, đang định nhét trả cho Kỳ Chu Miện thì mí mắt dính vệt máu khô của hắn bỗng nhiên mở ra. Ánh đèn dây tóc nhảy múa trong đôi đồng tử đen thẳm của Kỳ Chu Miện, chẳng những không soi rọi được chút ánh sáng nào mà ngược lại còn khiến nó trông như một cái giếng cổ không gợn sóng.
U ám và lạnh lẽo.
Tim Tô Đề bỗng thót lại. Nhưng khi cậu nhìn kỹ lại, vẻ đáng sợ khiến người ta sởn tóc gáy vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Kỳ Chu Miện cụp mắt xuống, trông có vẻ đã kiệt sức vì bị đánh. Ngũ quan sắc sảo, gầy gò của hắn áp lên mặt đất bụi bặm, vẻ mặt vừa ngây ngô lại vừa mệt mỏi, uể oải.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tô Đề tựa như tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng bị thấm nước lạnh, chỗ nào cũng nhàn nhạt, mỏng manh đến độ dường như chỉ cần dùng lòng bàn tay xoa nhẹ là ửng đỏ, mạnh tay thêm chút nữa là sẽ trầy da.
Hắn không được mỏng manh như vậy.
Nhất là dưới ánh đèn trắng lạnh, những mạch máu mỏng manh dường như hiện rõ dưới da. Dùng hai chữ "trong suốt" để miêu tả cậu còn phù hợp hơn cả "trắng như tuyết".
Rất ít người nhìn rõ được dung mạo của Tô Đề.
Kỳ Chu Miện bị Tô Đề từ trên cao nhìn xuống một lúc, vậy mà lại trở thành người đầu tiên thấy rõ dáng vẻ của cậu.
Da cậu rất mỏng, đôi môi cũng vậy. Bị nước lạnh kích thích, sắc môi trở nên diễm lệ quá mức, tựa như vừa uống máu.
Dường như chỉ cần Kỳ Chu Miện hơi hé miệng, một giọt huyết châu sẽ rỉ ra từ môi Tô Đề rồi rơi xuống đầu lưỡi hắn.
Ngón tay đang cầm túi tiền của Tô Đề dần thả lỏng, bớt đi vẻ cứng đờ. Cậu giữ nguyên tư thế cúi người một lúc lâu, nửa bên mặt đã ướt sũng nước mưa, một giọt nước long lanh chực chờ rơi xuống từ gò má.
Tô Đề giống như một con thú non đang chờ đợi dã thú buông lỏng cảnh giác, thấy Kỳ Chu Miện không có động tĩnh gì mới dè dặt hạ thấp cổ tay xuống.
Cậu muốn trả lại chiếc túi rỗng không cho chủ cũ.
Chẳng may, trong lúc Tô Đề thả lỏng, Kỳ Chu Miện đã hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, đôi đồng tử u ám của hắn lại một lần nữa mở ra.
Tô Đề bị ánh mắt sắc bén của Kỳ Chu Miện ghìm chặt, bất giác nín thở chậm nửa nhịp, trong đầu không ngừng vang lên tín hiệu phải mau trốn đi.
Tô Đề chậm chạp tiếp nhận tín hiệu, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả ý thức.
Chiếc túi tiền trong tay Tô Đề rơi xuống đất, làm bắn lên những hạt bụi li ti. Giọt nước long lanh trên má cậu dường như cũng không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống cùng lúc với chiếc túi.
Tiếng bước chân vội vã chạy trốn vang lên rồi nhanh chóng biến mất.
Kỳ Chu Miện híp mắt lại, máu tươi làm mờ đi tầm nhìn, một lúc lâu sau hắn mới lấy lại được tiêu cự.
Làn môi nứt nẻ được một giọt nước thấm vào, trở nên căng mọng.
Kỳ Chu Miện vươn đầu lưỡi đã tê dại ra liếm đi.
Yết hầu trượt lên xuống một cách dữ dội, cổ họng khô khốc đến lạ.
[Tiểu kịch trường]
Tô Miện tức giận đập bàn: “Sao ai cũng lấy bệnh của ta ra để uy hiếp ta vậy?”
Hệ thống: Ngươi có thể chọn không làm theo.
Tô Miện mếu máo: “Ta không làm được.”
Hệ thống: …Vậy thì ngươi nhận mệnh đi.
…
Tô Đề chạy lên đến tầng thượng, thần kinh căng như dây đàn mới dần thả lỏng. Có điều, dư âm của nhịp tim đập thình thịch sau khi vận động mạnh vẫn khiến lồng ngực mỏng manh của cậu khẽ phập phồng.
Tô Đề đến không đúng lúc chút nào, vừa hay trông thấy ban giám hiệu nhà trường đang vây quanh một người phụ nữ đi tới từ phía đối diện hành lang.
Người phụ nữ trông còn trẻ nhưng khí chất lại rất chín chắn, mặc áo sơ mi và quần tây, trông vô cùng gọn gàng, thanh lịch.
Tô Đề vội nép vào một bên, đợi họ đi qua.
“Giờ học không ở yên trong lớp, chạy đi đâu thế hả?” Chủ nhiệm khối thấy Tô Đề ướt sũng vì mưa thì không vui, bèn quở mắng.
Tô Đề vừa rồi còn nhìn người phụ nữ kia thêm vài giây, giờ lại cúi đầu, im lặng nghe chủ nhiệm khối trách mắng.
“Trông cũng trạc tuổi em trai tôi, bọn trẻ tuổi này đứa nào chẳng ham chơi.” Người phụ nữ cười nói, rồi đổi giọng: “Nhưng bây giờ vẫn nên lấy việc học làm trọng.”
“Nguyễn tổng nói phải lắm.” Hiệu trưởng hùa theo hai câu, sau đó nói đầy ẩn ý: “Nếu sức khỏe của em Cập Thư đã khá hơn thì có thể quay lại trường học rồi.”
Người phụ nữ được gọi là Nguyễn tổng dừng bước, cong môi cười, ra vẻ rất dễ nói chuyện: “Đồng hồ của em trai tôi tìm thấy rồi, ở trong cặp sách của nó, là do nó đãng trí nên tưởng làm mất thôi.”