“Năm vạn đấy, không bắt mày đi tù mà chỉ cho mày ăn mấy trận đòn để khai ra thì cũng coi như là quá hời cho mày rồi, phải không?”

Gã nam sinh cười khẩy, chẳng rõ là châm chọc hay có ý gì khác: “Về lý mà nói, một hạt giống tốt như mày chỉ cần đi mách với hiệu trưởng hay chủ nhiệm lớp là đã không phải sống thảm thế này rồi. Chẳng hiểu mày nghĩ cái gì nữa.”

“Ngật ca?” Tên đàn em kinh hãi, sao nghe Tề Ngật nói cứ như đang bênh vực Kỳ Chu Miện vậy. “Anh nói với nó nhiều thế làm gì?”

Tề Ngật nhướng mày, không nói gì thêm.

Ai cũng biết đánh Kỳ Chu Miện sẽ được tiền, và hắn là một thằng câm không bao giờ phản kháng.

Vậy mà Tề Ngật lại lờ mờ cảm thấy Kỳ Chu Miện vừa âm hiểm vừa độc ác, dù hắn chẳng làm gì mà chỉ toàn chịu đòn một phía.

Tề Ngật không nói ra, chỉ tuyên bố: “Oan có đầu, nợ có chủ. Sau này muốn báo thù thì cứ tìm Tề Ngật tao.”

Nói xong, Tề Ngật liền gọi đám đàn em đi ra ngoài.

Cánh cửa sắt của phòng dụng cụ bị gió mưa điên cuồng thổi vào, rung lên phần phật. Tề Ngật liếc nhìn Tô Đề đang đứng chờ ở cửa.

Chiếc quần đồng phục sọc xanh trắng ướt sũng, sẫm lại thành màu xanh đậm hơn. Lớp vải mỏng bị gió tạt dính sát vào chân, khiến đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu trông thật mỏng manh trước gió mưa.

Tề Ngật tùy ý đưa tay lên xoa đầu Tô Đề một cách thô bạo, định lau nước mưa trên tóc cậu, nhưng tay chạm vào lại thấy khô ráo, chỉ có đuôi tóc của Tô Đề hơi ẩm ướt.

Cậu xách áo khoác trong tay, nước từ cổ tay áo và vạt áo nhỏ giọt tong tong.

“Cũng không ngốc lắm, còn biết lấy đồng phục che mưa.” Tề Ngật rụt tay về, móc hai mươi đồng từ trong túi ra đưa cho Tô Đề: “Không ngốc sao ngày nào cũng thi được quả trứng ngỗng to đùng thế?”

Tô Đề che chắn kỹ đầu và ngực, ngón tay lạnh buốt, đầu ngón tay hồng hào mà chẳng có chút hơi ấm nào, vừa chạm vào da đã khiến người ta lạnh đến tê dại.

Tề Ngật chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa ngứa.

Tô Đề cúi đầu nhận tiền, giọng nói trong trẻo và rất nhỏ, hòa vào tiếng mưa gần như không thể nghe rõ: “Không biết chữ.”

Nền văn minh trước khi Tô Đề xuyên qua không giống với thế giới này. Cậu có thể nghe hiểu người ở đây nói chuyện là nhờ hệ thống buff, mà thế cũng đã cần cậu phản ứng một lúc mới bắt kịp lời người khác, huống chi là biết chữ.

Tô Đề một chữ bẻ đôi cũng không biết, càng không thể đọc hiểu đề thi, thật không thể trách cậu lần nào thi cũng bị điểm 0.

Tề Ngật chỉ nghĩ Tô Đề đang nói đùa.

“Đợi nó cử động được thì đuổi ra ngoài, khóa cửa rồi về lớp học.” Tề Ngật ra dáng một đại ca tốt, dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Khóa ở trên cửa đấy. Về sớm đi, đừng có lêu lổng bên ngoài.”

Tề Ngật liếc qua cánh tay trần của Tô Đề, nó trắng nõn tựa như ngọc đẹp ngâm trong nước lạnh, trên đó lấm tấm vài vết bùn đất bẩn thỉu, nhưng lại càng làm nổi bật làn da mịn màng.

Làn da này của Tô Đề còn giống tiểu thiếu gia hơn cả tiểu thiếu gia, nhưng Tề Ngật biết cậu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, người bà ngoại nuôi cậu khôn lớn cũng đã qua đời từ sớm, cuộc sống còn túng quẫn hơn cả bọn họ.

Tề Ngật gạt đi ý nghĩ kỳ quặc trong lòng, dặn dò thêm như dỗ trẻ con: “Đừng có ngốc thế, lúc về thì đi hành lang trên tầng cao nhất ấy.”

Tô Đề gật đầu, chẳng chút gánh nặng tâm lý nào mà nhận lấy “tiền công” Tề Ngật chia cho.

Những người khác nhận được nhiều hơn Tô Đề, cậu chỉ thỉnh thoảng mới được Tề Ngật cho chút tiền ăn cơm.

Có điều Tô Đề không mấy để tâm, dù sao thì một “người ngoài hành tinh” như cậu cũng không rõ lắm về “mức sống” ở đây.

Hai mươi đồng đã là rất nhiều, đủ cho cậu ăn mấy ngày.

Mấy tên đàn em khác coi thường hai mươi đồng này nên dĩ nhiên sẽ không ghen tị gì, chúng vươn vai giãn gân cốt rồi đi theo Tề Ngật.

Tô Đề nhận tiền làm việc, cậu nhét tiền vào túi quần rồi bước vào phòng dụng cụ thể chất.

Phòng dụng cụ thể chất vừa nóng vừa ẩm, Tô Đề vốn đã bị gió lạnh bên ngoài thổi cho thấu xương nay lại bị hơi nóng hầm hập phả vào, da cậu lập tức ửng lên một màu đỏ bất thường.

Tô Đề bật đèn.

Căn phòng trống trải lập tức sáng choang đến chói mắt.

Làm chuyện xấu tốt nhất nên tiến hành trong bóng tối, như vậy người bị hại sẽ không dễ dàng nhận ra ai đã bắt nạt mình, để tránh sau này bị trả thù điên cuồng.

Tô Đề không nhận ra điều này, làm chuyện xấu còn non tay, cậu bật đèn là để tìm ví tiền của Kỳ Chu Miện cho dễ hơn.

Tô Đề bước tới, chẳng thèm nhìn khuôn mặt của người đang nằm sấp trên mặt đất, mục đích rõ ràng là vươn tay về phía chiếc túi quần đồng phục đang phồng lên bên chân Kỳ Chu Miện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play