Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám đầu gấu là học sinh, đàn em của chúng cũng là học sinh, vẫn còn biết sợ phụ huynh và thầy cô. Trớ trêu thay, Kỳ Chu Miện lại là kẻ bị đánh không đánh trả, bị mắng không đáp lời, chưa từng đi mách lẻo một lần nào.
Vì thế, những kẻ bắt nạt càng thêm không kiêng dè gì.
Kỳ Chu Miện bị bắt nạt càng lúc càng thê thảm.
Một giọng nói rất nhỏ vang lên trong phòng học, bất chợt lọt vào tai mọi người: “Nhưng không phải vị kia đã bị đình chỉ học, đưa về nhà rồi sao?”
Không có kẻ chủ mưu, tại sao đám người kia vẫn không chịu buông tha cho Kỳ Chu Miện?
Tiếng lật sách xoàn xoạt vang lên trong không gian tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. “Nhưng chiếc đồng hồ năm chữ số mà vị kia làm mất vẫn chưa tìm được.”
Ai mà biết được đây lại là một lần vu khống nữa của vị tiểu thiếu gia kia hay thật sự là Kỳ Chu Miện đã động lòng tham vì tiền hoặc muốn trả thù nên đã lấy nó đi.
Nghe vậy, các học sinh đều lộ vẻ ngượng ngùng, lưỡi như bị rút lại, sợ nói thêm vài câu sẽ bị liên lụy, trở thành kẻ bị nghi là “trộm đồng hồ” tiếp theo.
Bầu không khí trong phòng học thoáng chốc chùng xuống, trở lại yên tĩnh như cũ.
Hoàn cảnh ngột ngạt này bỗng trở nên không quá khó chịu vì nó mang lại cảm giác an toàn.
Hôn nhân là một tòa thành bị vây hãm, người ngoài muốn vào, người trong lại muốn ra.
Lúc này, phòng học cũng tương tự như vậy.
Bên ngoài cũng không trong lành như tưởng tượng, ngược lại, cơn mưa lớn cuối cùng của mùa xuân đã mang theo cái lạnh se sắt ùa về. Gió lạnh hiu hắt thổi qua, khiến làn da ấm áp nổi hết cả da gà, cái lạnh thấu xương làm người ta rét run.
Tô Đề mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh lam rộng thùng thình, không phải vì sợ lạnh mà mặc, bởi dù giữa trưa nắng gắt nhất, cậu cũng chưa từng cởi ra. Giữa một đám học sinh mặc áo ngắn tay đầy sức sống thanh xuân, cậu càng trông nặng nề và kỳ quặc.
Giờ phút này, toàn bộ da thịt đều được che kín, không thể không nói điều này đã cản được phần nào gió lạnh, giữ lại được chút hơi ấm.
Chỉ là nước máy lạnh buốt từ vòi nước bằng thép trong nhà vệ sinh ào ào chảy ra. Tô Đề vốc vài ngụm uống lấy uống để, thế là chút hơi ấm ít ỏi mà chiếc áo đồng phục giữ lại cho cơ thể cũng hoàn toàn tan biến.
Dòng nước lạnh lướt qua cổ họng, làm dịu đi cơn khát khô của thực quản đã lâu không được uống nước, khoang miệng non mềm được tưới mát mà căng mọng trở lại.
Chỉ là hàm răng tựa như ngọc trai trở nên lạnh buốt, chiếc lưỡi mềm mại e ấp bên trong cũng lạnh cóng, đôi môi hơi mím lại bị nhiệt độ thấp kích thích đến mức ửng lên một màu đỏ bất thường.
Trong nhà vệ sinh không có gương, vì vậy Tô Đề không nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này.
Mà cho dù có, mái tóc đen dài rũ xuống che khuất hàng mi, xương cổ mảnh mai yếu ớt hơi cong xuống, cũng sẽ không có ai cố tình đánh giá dung mạo của cậu, hay nhìn trộm cậu.
Ngũ quan vốn nhạt nhòa bỗng trở nên sống động nhờ sắc môi đỏ thắm kia, tựa như được thổi vào linh hồn, khiến người ta bất giác nghĩ đến bốn chữ "hoạt sắc sinh hương".
Tô Đề lại cúi đầu xuống, và sắc đỏ quyến rũ hút hồn người ấy lại một lần nữa được che giấu đi.
Phòng dụng cụ thể dục nằm cạnh khu dạy học kế bên, tầng thượng của hai tòa nhà có hành lang nối liền. Chỉ cần đi qua đó rồi xuống lầu là có thể đến nơi mà không bị dính một giọt mưa nào.
Tô Đề không biết điều đó, cậu mới đến thế giới này được vài ngày.
Vì thế, Tô Đề chạy xuống lầu, rồi lại đội mưa đi đến phòng dụng cụ, lúc này Kỳ Chu Miện đã bị dạy dỗ xong rồi.
Cũng không tính là đến muộn. Đánh Kỳ Chu Miện là để lấy tiền, bọn họ sẽ không chia cho Tô Đề, nên chuyện vây đánh Kỳ Chu Miện, cậu không thể tham gia.
Do đó, đến muộn một chút cũng chẳng sao.
Địa vị của Tô Đề là kẻ tùy tùng của những kẻ tùy tùng, chỉ phụ trách dọn dẹp hậu quả, có thể lấy được bao nhiêu tiền hoàn toàn phụ thuộc vào việc trong ví của nạn nhân có bao nhiêu.
Nhưng đến quá muộn thì không ổn, không thể để nạn nhân đang thoi thóp chạy mất, như vậy thì thật sự một xu cũng không có.
Thật ra số tiền này bọn họ cũng không chịu đưa cho Tô Đề, nhưng Kỳ Chu Miện nghèo rớt mồng tơi, nên ai nấy đều trở nên rộng lượng.
Tô Đề đến đúng lúc, Kỳ Chu Miện vừa bị dạy dỗ xong, đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, máu tươi dính bết cả mắt, chỉ có thể giữ nguyên tư thế chật vật đó mà nghe lời diễu võ dương oai cuối cùng của tên “đầu gấu”.
Tô Đề chưa đi vào, cậu đứng cách cửa sắt, giọng nói vọng ra xa xăm mà rõ ràng.
“Kỳ Chu Miện, không phải bọn tao oan cho mày, mà là ‘bạn tốt’ của mày nói chính mày đã trộm chiếc đồng hồ đó để gom tiền thuốc men cho ông nội bị bệnh tiểu đường của mày.” Giọng của nam sinh bị tiếng mưa rơi tầm tã bên ngoài át đi nên nghe có chút chậm rãi, pha lẫn vẻ lười biếng bất cần. “Chiếc đồng hồ của Nguyễn Diệc Thư là do ba nó tặng nhân dịp sinh nhật. Tao thì không có kiến thức gì, nó nói năm vạn thì là năm vạn.”