◎ Hữu duyên tự hội, hương khói thêm dày.

Chỉ sau một đêm, miếu nhỏ vốn tịch liêu bỗng trở nên khác lạ.
Từ sáng sớm, đã có vài nhóm thanh niên lần theo địa chỉ trên mạng, vừa tò mò vừa háo hức mà tìm tới.

Trác Ương và Mạnh Kiệt bận rộn đến mức xoay như chong chóng:
người thì kê bàn ghế gỗ, người thì bưng nước nóng rót trà, miệng liên tục hô “mời ngồi, mời ngồi”.
Ai cũng lấm tấm mồ hôi nhưng trong lòng hăng hái lạ thường.

Cẩm Ngọc đứng bên bếp lửa, áo vải đơn sơ, động tác nấu nướng thong thả mà uyển chuyển.
Ngọn lửa liếm quanh đáy nồi, ánh sáng phản chiếu gương mặt nàng, khiến người ta có cảm giác mông lung như mơ.

Khách tới, ai nấy đều ban đầu ngờ vực, 
nhưng khi mùi bánh xuân lan ra, thơm giòn nóng hổi, cộng thêm chén cháo trắng sánh ngọt, thì ánh mắt tất cả đều biến thành ngạc nhiên xen lẫn say mê.

Một chàng trai trẻ ăn xong, cảm thấy tinh thần khoan khoái, liền buột miệng:
“Không lẽ trong món ăn này… thật sự có phép màu sao?”

Cô bạn đi cùng bật cười:
“Phép màu gì chứ? Chắc tại leo núi mệt quá, giờ được ăn ngon nên thấy khác thôi.”

Nhưng tận sâu trong ánh mắt cô, cũng thoáng hiện tia ngờ vực.


---

Khách khứa dần nhiều, tiền lẻ trên bàn cũng nhiều thêm.
Trác Ương và Mạnh Kiệt cười tươi đến nỗi mặt gần như tê cứng, thầm nhủ:
“Không ngờ ở miếu hoang lại có thể mở quán làm ăn thật sự!”

Thế nhưng, khi quay sang nhìn Cẩm Ngọc, cả hai chợt ngẩn người.

Thiếu nữ vẫn nấu nướng như cũ, nhưng quanh người nàng tựa hồ có một luồng khí lành, nhẹ mà ấm, như gió xuân thổi qua đồng cỏ.
Mỗi lần nàng xoay người, tà áo lay động, hệt như vẽ nên một bức tranh cổ xưa.

Càng kỳ lạ hơn 
mấy nhành cỏ khô nơi góc sân, vốn héo vàng, nay lại xanh mơn mởn mọc chồi non.
Ngay cả bức tường rêu loang lổ, cũng dường như phủ thêm sắc xanh tươi.

“Ơ… Ương, cậu có thấy không?” Mạnh Kiệt thì thầm, lưng toát mồ hôi.
“Thấy… thấy chứ… Tiểu Ngọc cô nương… chắc chắn không phải người thường đâu.”

Trác Ương nuốt nước bọt, nhưng không dám nói to.
Họ chỉ im lặng nhìn nàng, trong lòng dần dâng lên cảm giác vừa kính vừa sợ, lại không nỡ rời xa.


---

Buổi chiều, khi khách cuối cùng rời đi, trong sân còn vương lại tiếng cười nói rộn ràng.
Hương khói trong lư hương bay thẳng lên cao, không tản đi, ngược lại càng ngày càng dày đặc.

Cẩm Ngọc khẽ thở ra, đôi mắt ôn nhu nhìn khắp gian miếu:
“Có người đến, là phúc. Có hương khói, là duyên.
Chỉ mong… nơi này từ nay sẽ không còn lạnh lẽo.”

Trác Ương và Mạnh Kiệt đứng bên, bất giác cùng nhau cúi đầu, như trước mặt họ không chỉ là một cô gái nấu ăn, mà là một tồn tại cao quý khó lường.

Trong khoảnh khắc ấy, cả ba đều mơ hồ cảm nhận được. 
Một con đường mới đã mở ra, và từ đây, quán cơm nhỏ của Sơn Thần sẽ chẳng bao giờ còn bình lặng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play