◎ Một lời truyền miệng, muôn ngàn bước chân ◎

Ngày hôm sau, sớm tinh mơ.
Trong miếu nhỏ, ánh nắng đầu tiên chiếu qua khe ngói vỡ, rơi xuống bàn gỗ, lấp lánh như bụi vàng.

Cẩm Ngọc đã dậy từ lâu.
Nàng nhóm bếp, vo gạo nấu nồi cháo trắng, lại rửa rau xuân, thái mỏng mà giòn.
Khói bếp lành lạnh quấn quanh, trong không gian tràn đầy mùi thơm mộc mạc.

Trác Ương và Mạnh Kiệt cũng thức dậy, nhìn thấy cảnh ấy, vừa ngượng vừa cảm động:
“Tiểu Ngọc cô nương, chúng tôi ở nhờ thế này… chẳng khác nào khách ăn chực rồi.”

Cẩm Ngọc cười khẽ, lắc đầu:
“Các ngươi giúp ta giữ quán, sao có thể coi là ăn chực được?”

Hai chàng trai đỏ mặt, trong lòng lại âm thầm thề: nhất định phải tìm cách giúp quán này nổi tiếng.


---

Đến gần trưa, tiếng bước chân vang lên ngoài sân.
Một nhóm thanh niên đi du lịch leo núi, vừa mệt vừa đói, tình cờ trông thấy tấm biển gỗ cũ treo trước cửa.

「Sơn Thần tiểu phạn」

“Ơ? Quán ăn à? Trên núi này mà cũng có quán cơm sao?”

Bọn họ bán tín bán nghi bước vào, vừa thấy khói bếp nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng, lập tức nuốt nước bọt.

Trác Ương mừng rỡ, vội đứng lên chào:
“Hoan nghênh, hoan nghênh! Đây là quán cơm nhỏ của Sơn Thần. Ngồi đi, ngồi đi, có món đặc biệt chỉ nơi này mới có!”

Đám thanh niên cười rộ, cho rằng đây là chiêu trò marketing, nhưng bụng đói cồn cào nên chẳng nghĩ nhiều.
“Được thôi, vậy cho chúng tôi nếm thử xem nào!”

Chẳng bao lâu, Cẩm Ngọc dọn ra bánh xuân và cháo nóng.
Món ăn giản dị, chẳng có dầu mỡ cầu kỳ, nhưng khi cắn miếng đầu tiên, ánh mắt tất cả đều sáng rực.

“Trời ơi! Sao ngon thế này!”
“Ăn vào thấy người nhẹ hẳn, giống như vừa uống thuốc bổ ấy!”
“Không được, tôi phải chụp hình lại mới được!”

Tiếng cười, tiếng khen ngợi vang vọng khắp miếu nhỏ.


---

Sau khi ăn no, bọn họ trả tiền, còn hào hứng chụp ảnh tấm biển gỗ, đăng lên mạng xã hội:

“Leo núi giữa đường, tình cờ gặp một quán ăn thần kỳ Sơn Thần tiểu phạn.
Món ăn ở đây tuyệt ngon, ăn xong tinh thần phấn chấn, như thể được tiếp thêm năng lượng.
Nếu ai có dịp, nhất định phải thử!”

Bài đăng lan truyền nhanh chóng.
Người ta vốn tò mò những nơi kỳ lạ, huống hồ là một quán cơm ẩn trong miếu cổ trên núi.

Chẳng bao lâu, những dòng bình luận bắt đầu xuất hiện 

“Thật hả? Chỗ nào thế?”

“Nghe giống truyện thần thoại quá, tôi muốn đi thử!”

“Có ai rủ đi cuối tuần không?”


Trong khi đó, ở nơi miếu nhỏ, Cẩm Ngọc lặng lẽ thu dọn bát đũa, ánh mắt dịu dàng nhìn làn khói bếp đang bay thẳng lên cao.

Hương khói ngày một nồng, như sợi tơ vô hình, đang chậm rãi kết nối quán cơm nhỏ này với thế gian bên ngoài.

Một lời truyền miệng,
một tấm hình,
đã gieo xuống hạt giống đầu tiên 
về danh tiếng của quán cơm nhỏ của Sơn Thần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play