◎ Không chỉ người phàm mới tìm đến ◎
Chiều muộn.
Trong miếu nhỏ, ánh nắng cuối ngày rải vàng khắp nền gạch nứt nẻ.
Trác Ương và Mạnh Kiệt vừa tiễn một nhóm du khách xuống núi, đang thở phào ngồi nghỉ.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi tanh mờ mịt.
Cây cỏ quanh sân lay động dữ dội, hương khói trong lư hương cũng chao đảo kịch liệt.
Trác Ương rùng mình, bất an thì thầm:
“Ơ… gió đâu ra thế này? Trời vừa nãy còn yên mà…”
Ngay khi lời chưa dứt, ngoài cổng miếu vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Một bóng người cao lớn tiến vào, toàn thân mặc áo tơi rách nát, tay cầm một cây gậy gỗ đen sì.
Dưới ánh chiều, bóng hắn kéo dài như một vết mực nhòe nhoẹt.
Mạnh Kiệt ngẩn người, cảm giác tim như bị siết lại.
Hắn ta không giống du khách… mà giống thứ gì khác.
Người áo tơi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn sắc lạnh:
“Nghe nói nơi này có… cơm nóng?”
Âm thanh khàn khàn, tựa như từ cổ họng dã thú phát ra, khiến không khí đặc quánh lại.
Trác Ương và Mạnh Kiệt sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, Cẩm Ngọc từ trong bếp đi ra.
Nàng vẫn y phục đơn sơ, trên tay cầm khay gỗ, giọng dịu dàng như thường:
“Có. Ngồi xuống đi, cơm sắp xong.”
Người áo tơi thoáng giật mình, đôi mắt đỏ lóe sáng rồi dịu xuống.
Hắn chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ, nhưng gậy gỗ trong tay vẫn đặt ngang trước ngực, như đề phòng.
Chẳng bao lâu, Cẩm Ngọc mang ra một bát cháo nóng và vài chiếc bánh xuân vàng ruộm.
Khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm thanh nhẹ lan tỏa.
Người áo tơi nhìn chằm chằm, rồi cầm lấy.
Chỉ vừa cắn một miếng, sắc đỏ trong mắt hắn lập tức nhạt đi.
Khóe môi co giật, như đang cố kìm nén điều gì.
Một lát sau, hắn cúi đầu, giọng khàn run rẩy:
“Đã… lâu lắm rồi, ta chưa từng được ăn cơm như vậy…”
Cẩm Ngọc chỉ mỉm cười, không nói.
Trác Ương và Mạnh Kiệt đứng phía sau, kinh hãi phát hiện: bóng tối quanh thân người áo tơi vốn đen kịt, giờ đang tan dần, lộ ra một hình dáng… không còn giống con người.
Hắn ăn xong, đặt bát xuống, lặng lẽ đứng dậy.
Khi quay đi, bóng hình thô kệch biến mất vào rừng núi, chỉ còn lại mùi gió ẩm nhạt nhòa.
Trong sân, hương khói từ lư hương bỗng vút thẳng, sáng hơn thường lệ.
Cẩm Ngọc khẽ thì thầm:
“Người phàm hữu duyên mà đến.
Yêu quái, cô hồn… cũng là hữu duyên.”
Trác Ương và Mạnh Kiệt nhìn nhau, cả hai đều thấy lòng run rẩy.
Lúc này, họ mới thực sự ý thức được.
Quán cơm nhỏ của Sơn Thần, từ nay sẽ không chỉ đón khách là con người.