◎ Một bữa cơm, một phần phúc ◎
Người đàn ông mang máy ảnh đi rồi, trong miếu nhỏ bỗng yên tĩnh trở lại.
Khói bếp lượn lờ, ánh lửa bập bùng, chỉ còn ba người ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ.
Trác Ương gãi đầu, thì thầm:
“Tiểu Ngọc cô nương, thật sự định… mở quán ở chỗ này sao? Nhưng miếu đổ nát, đường núi khó đi, liệu có khách nào tới không?”
Mạnh Kiệt cũng lo lắng:
“Đúng đó, lại không có điện, không có nước, không có sóng điện thoại nữa…”
Cẩm Ngọc nghe xong chỉ khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy ôn nhu mà chắc chắn, như thể đã sớm nhìn thấu tất cả.
“Không sao. Người hữu duyên, tự sẽ tìm đến.”
Nói rồi, nàng đứng dậy, đi ra trước điện.
Trên bệ thờ mục nát vẫn còn lư hương cũ kỹ, bụi phủ dày.
Nàng đưa tay phủi sạch tro tàn, rồi lấy ra từ tay áo một nén hương mảnh mai, khẽ thắp lửa.
Ánh lửa cháy bập bùng, làn khói hương vươn thẳng lên cao.
Trong khoảnh khắc, dường như có luồng linh khí mỏng manh từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Trác Ương và Mạnh Kiệt chỉ thấy lòng chấn động, không tự chủ được mà đứng nghiêm trang.
Khói hương bay lượn, hòa vào mùi bánh xuân thoang thoảng, dần dần lan khắp gian miếu.
Không khí vốn lạnh lẽo tiêu điều, bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Cẩm Ngọc khép mắt, trong lòng khẽ niệm.
“Cơm ngon tụ khách, hương khói nuôi thần.
Một bữa cơm, một phần phúc.
Hữu duyên mà đến, tất có lộc mang về.”
Trong chốc lát, nàng cảm giác được:
Ở sâu trong mạch núi, linh lực vốn héo rũ, nay như có chút hơi thở hồi sinh.
Tựa hồ… giọt sương xuân đầu tiên đã rơi xuống mảnh đất khô cằn.
Cẩm Ngọc mở mắt, khóe môi khẽ cong lên.
“Quán cơm nhỏ của Sơn Thần, từ hôm nay, chính thức có hương khói.”
Trác Ương và Mạnh Kiệt ngây ngẩn nhìn nàng, bỗng dưng trong lòng dâng lên cảm giác trang nghiêm khó tả.
Họ mơ hồ hiểu rằng, họ vừa tận mắt chứng kiến khởi đầu của một điều phi thường.
Ngoài cửa sổ, gió xuân khẽ thổi, cây cỏ lay động.
Tấm biển gỗ cũ kêu kẽo kẹt, nhưng chữ “Sơn Thần tiểu phạn” lại tỏa ra linh quang mờ mịt, như đang lặng lẽ thở cùng trời đất.
Một quán cơm nhỏ,
một tia hương khói,
một phần kỳ duyên
tất cả đều bắt đầu từ nơi đây.