◎ Duyên đến thì chẳng hẹn mà gặp ◎

Sau khi treo tấm biển gỗ, Cẩm Ngọc đứng lặng trước cửa một lúc.
Nàng khẽ vuốt bàn tay, ngón tay dính chút bụi, nhưng trong mắt lại ánh lên nét cười.

Quán cơm nhỏ của Sơn Thần đã mở.
Chỉ không biết, sẽ có ai chịu bước vào nơi miếu cũ đổ nát này, ngồi xuống ăn một bữa cơm xuân?

Trác Ương và Mạnh Kiệt còn chưa hoàn hồn, đã nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

“Ái cha, mệt chết tôi rồi… Suýt nữa ngã dốc mất!”

Một bóng người loạng choạng bước vào.
Đó là một người đàn ông trung niên, vai mang ba lô máy ảnh, cổ đeo ống kính dài, quần áo bụi đất lem nhem trông rõ ràng là một nhiếp ảnh gia lang thang.

Ông ta vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu, bỗng sững lại khi thấy cảnh tượng bên trong:
Ánh lửa bập bùng, thiếu nữ áo vải đứng cạnh bếp, mùi bánh xuân thơm lừng tỏa ra.

“Ơ… Đây… đây là đâu? Tôi nhớ rõ mình leo nhầm đường, sao lại…?”

Trác Ương và Mạnh Kiệt liếc nhau, cười khổ:
“Bác ơi, chào mừng đến quán cơm nhỏ của Sơn Thần.”

Người đàn ông chớp mắt, tưởng họ trêu đùa, nhưng bụng lại réo ùng ục.
Ông nuốt nước bọt, ngượng ngập gãi đầu:
“Ờm… xin hỏi… ở đây thật có cơm bán à?”

Cẩm Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa:
“Có. Nhưng chỉ là chút đồ ăn xuân mộc mạc, khách có duyên thì được thưởng thức.”

Người đàn ông vừa nghe liền sáng mắt:
“Thế thì… cho tôi một phần! Leo núi từ sáng tới giờ, bụng tôi đói sắp xỉu rồi.”

Cẩm Ngọc không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng trở bánh trên chảo.
Lớp bánh mỏng dần dậy mùi thơm giòn, kèm rau ngũ tân xanh mướt, xếp ra đĩa đất giản dị.

Người đàn ông nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt ừng ực.
Cầm lấy bánh xuân, vừa cắn một miếng.

“Ồ!!!”

Ông ta trợn tròn mắt, cả người run lên.
Hương vị tươi mới tràn đầy khoang miệng, cay nồng mà không gắt, thơm thanh như gió xuân phả tới, khiến khí huyết lưu thông, tinh thần bừng tỉnh.

Chỉ một cái nuốt xuống, ông ta liền thấy cả người ấm ran, như có dòng sinh khí dâng lên từ ngực.
Mệt mỏi vì leo núi lập tức tan biến.

“Thần kỳ… thần kỳ quá! Món này… không thể chỉ là thức ăn bình thường!”

Trác Ương và Mạnh Kiệt nhìn nhau, cười đầy thâm ý.
Đúng vậy, họ đã trải qua rồi, cảm giác ấy, làm sao quên được?

Người đàn ông ăn liền mấy cái, miệng nhồm nhoàm, vừa ăn vừa khen không dứt:
“Ngon nhất đời! Nếu món này đem xuống núi bán, chắc chắn thành kỳ tích!”

Cẩm Ngọc chỉ mỉm cười, không đáp.
Nàng biết rõ, không phải ai ăn cũng có thể gặp được “xuân ý” trong món ăn.
Phàm là hữu duyên, tự nhiên sẽ tìm đến.

Khách đầu tiên ngoài ý muốn, đã ăn no nê.
Ông ta lau miệng, cúi đầu thật sâu:
“Cô nương, cảm tạ bữa cơm này. Tôi nhất định sẽ nhớ cả đời.”

Rồi ông ta gấp gáp thu dọn máy ảnh, bước đi mà lòng còn luyến tiếc.
Trước khi khuất bóng, còn ngoái lại nhìn tấm biển cũ trên cửa.

「Sơn Thần tiểu phạn」

Ánh chiều tà chiếu lên, khiến bốn chữ ấy dường như càng thêm cổ kính linh động.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play