Ninh Hạ Vân từ nhỏ đã có một tật xấu, hắn thích chơi cùng nam sinh.
Lẽ ra con trai thích chơi với con trai thì cũng chẳng có gì, nhưng hắn lại khác. Hắn chỉ thích chơi với những nam sinh sạch sẽ và xinh đẹp.
Khác với bọn trẻ con khác chơi trò gia đình như con gái làm mẹ, con trai làm ba, hắn thì khác. Hắn bắt nam sinh xinh đẹp làm mẹ, còn hắn thì làm ba!
Chơi trò thổ phỉ, hắn cũng bắt nam sinh xinh đẹp làm con tin rồi cướp về làm áp trại phu nhân!
Trong đại viện của bọn họ có một tiểu nam sinh, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to tròn, tóc còn xoăn xoăn. Mỗi ngày đều được người nhà chải chuốt cẩn thận, áo sơ mi nhỏ, quần yếm nhỏ, giày da nhỏ.
Quả thật giống như một tiểu hoàng tử.
Chỉ là, trong trò chơi của Ninh Hạ Vân thì tiểu hoàng tử đó lúc thì làm mẹ, lúc thì làm áp trại phu nhân hoặc làm nha hoàn bên cạnh đại thiếu gia.
Điều này khiến đám tiểu nha đầu vừa ghen ghét vừa tức giận, lại vừa hâm mộ, nhưng chẳng thể làm gì.
Đám tiểu nha đầu đó đều bị thả rong ngoài nắng, mùa hè phơi thành đen thui, quả thật không đẹp bằng tiểu hoàng tử kia.
Ban đầu, bọn nhỏ còn chưa có khái niệm giới tính nên Ninh Hạ Vân bắt ai làm vai gì thì người đó làm vai đó.
Về sau, tiểu hoàng tử bắt đầu thấy xấu hổ, bị người cười chọc ghẹo thì không vui nên không chịu chơi với hắn nữa.
Vì chuyện này mà Ninh Hạ Vân còn đánh nhau một trận với mấy nam sinh khác trong đại viện.
Điểm xuất phát là để bảo vệ công chúa.
Bọn nhỏ tuổi còn bé, người lớn cũng chẳng để ý, cứ chơi đùa thân thiết với nhau. Hơn nữa đều là con cái trong cùng một đại viện, hôm nay ăn cơm nhà người này thì ngày mai ăn cơm nhà người kia, cứ như anh chị em một nhà.
Chỉ là cái trò chơi tưởng chừng vô hại đó, đến năm Ninh Hạ Vân mười sáu tuổi thì bị phá vỡ.
Đang thời thanh xuân bồng bột, hắn nhất thời nóng đầu, thế mà lại đi thổ lộ với tiểu hoàng tử.
Ai ngờ tiểu hoàng tử quay đầu liền nói với cha mẹ, cha mẹ lại tìm đến nhà hắn. Một chuyện vốn riêng tư, trong chốc lát ầm ĩ đến mức cả đại viện đều biết.
Cha hắn tức đến suýt chết, đóng cửa dạy con nửa ngày, nhưng Ninh Hạ Vân mười sáu tuổi đúng là thời kỳ trung nhị nặng nhất, hắn nghênh cổ thừa nhận mình thích nam sinh thế nào cũng không chịu đổi lời.
Kết quả ăn ngay một trận đòn bầm mắt.
Có lẽ cha hắn giận quá, nhìn dáng vẻ cứng đầu không sợ trời không sợ đất này, liền treo hắn lên, dùng dây lưng quật cả đêm.
Cuối cùng vẫn là mẹ hắn cầu xin ông bà nội đến gõ cửa, mới cứu được con trai nửa sống nửa chết xuống.
Ninh Hạ Vân nói không đổi lời thì tuyệt đối không đổi.
Thế là hắn còn nhịn ăn, không đi học, ngồi lì ở nhà.
Cha hắn tức đến muốn chết, suýt nữa thì đào hố chôn cái thằng con trai cứng đầu này.
Cuối cùng vẫn là ông nội ra mặt bảo vệ cháu.
Ông nội dẫu sao cũng từng trải, trước tiên nói chuyện với con trai con dâu, bảo nếu thằng cả coi như bỏ thì còn có thằng hai để bồi dưỡng, dù sao cũng có hai đứa, trai hay gái chỉ cần có một đứa nên người là được.
Sau đó lại khuyên Ninh Hạ Vân tiếp tục học. Nhưng vì chuyện này đã đồn ầm trong đại viện, đến mức người ta thêu dệt thành hắn biến thái, thích rình người khác tắm, còn hay dùng ná bắn vào mông mấy đứa con trai.
Thế là trường học cũng không đi nổi nữa, ông nội dứt khoát đưa hắn về một thị trấn xa xôi.
Dù sao thị trấn cũng có trường học, cho hắn học cho xong rồi tìm việc làm.
Ở trấn còn có chiến hữu cũ của ông nội trông coi, Ninh Hạ Vân cũng chẳng làm gì quá đáng được. Ông nội còn dặn dò mãi, nói cho dù có thích ai thì cũng không được mạnh bạo cưỡng ép.
Đều là đàn ông tử tế, nhà ta tuyệt đối không thể có thổ phỉ cướp đàn ông! Nếu thật xảy ra chuyện đó, thì nên bắn, nên ăn đậu phộng thì ăn đậu phộng, cùng lắm ông mang rượu đến tiễn.
Vậy là Ninh Hạ Vân, từ một kẻ oai phong trong đại viện liền bị “lưu đày” như thế.
Khó khăn lắm mới lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba, nhờ ông nội và chiến hữu giúp nên hắn vào làm quản kho trong nhà máy.
Khi đó công việc khó tìm, nhất là công việc quản kho vừa nhàn vừa có cơm ăn. Bao nhiêu người nhòm ngó mà chẳng chen vào được, nhưng hắn thì có chỗ dựa.
Ninh Hạ Vân cũng chẳng bao giờ giấu giếm cái hơi thở ăn chơi trác táng của mình, thậm chí càng thêm buông thả. Không còn bị đại viện quản thúc, không còn cha mẹ trông chừng, hắn bắt đầu sa ngã, coi mình là kẻ bị vứt bỏ nên chẳng thèm kiêng dè.
Thích làm gì thì làm, cùng lắm thì ăn đậu phộng.
Chỉ là hắn vẫn có giới hạn.
Hắn có thể ăn chơi, có thể du đãng, có thể làm đại ca dẫn vài đàn em, nhưng tuyệt đối không cưỡng đoạt nam nữ cũng không trộm cắp vặt linh tinh.
Hắn gan lớn, dám tự viết giấy giới thiệu, cho đàn em vào Nam mang về ít quần áo, đồ chơi hay băng nhạc hot hit, mang về bán, kiếm lời.
Những chuyện này, ở trong đại viện hắn chẳng bao giờ dám thử.
Bởi vì con đường của con cái đại viện đã định sẵn cả rồi hoặc là đi bộ đội, hoặc là làm chính trị. Tốt nghiệp cấp ba thì thi đậu đại học thì cũng toàn quốc phòng, cảnh sát, quân đội, chính pháp…
Thật sự mà nói, nếu không thi đậu đại học thì cũng sẽ bị ném vào bộ đội, ít nhất phải rèn luyện mấy năm mới có thể ra ngoài.
So ra, bị “lưu đày” như Ninh Hạ Vân thì tự do hơn nhiều.
Hắn ở trong đại viện cũng không phải là không có bạn bè. Ít nhất còn có ba bốn “đàn em” trung thành. Đây đều là mấy đứa từ nhỏ cùng hắn mặc quần thủng đũng mà chơi lớn lên. Sau cái sự kiện kia thì mấy đàn em này liền cực kỳ khinh thường tiểu hoàng tử, cảm thấy nó đúng là cái miệng rộng giữ không kín.
Anh Ninh thích nó thì đã sao? Nó lớn lên đẹp như vậy, không phải là sẽ bị người ta thích sao? Nếu nó không thích thì thẳng thắn từ chối là được, lại còn nhận đồ tốt anh Ninh cho rồi quay đầu chạy về mách cha mẹ, bày ra dáng vẻ người bị hại, cứ như thể mình bị ai ức hiếp vậy.
Tiểu hoàng tử ấy, đến cấp ba cũng chẳng học xong nên đã bị gia đình lo cho đi du học, nói là học nghệ thuật, học âm nhạc!
Âm nhạc thì có gì mà đáng để học? Vào bộ đội cũng phải học ca hát, thậm chí có người còn biết kéo *nhị hồ, đàn đàn, thổi kèn. Trong quân nghệ đoàn, mấy cậu nam sinh và cô nương xinh đẹp nào cũng biết chút “âm nhạc”.
(*) Nhị hồ = đàn nhị (đàn cò, nhạc cụ 2 dây kéo).
Sau này mới biết, hóa ra là đi học dương cầm.
Những năm tám mươi, dương cầm còn chưa phổ biến nên rất nhiều người thậm chí chưa từng thấy tận mắt, chỉ thấy trên tivi có người đánh.
Ninh Hạ Vân nghe anh em kể lại mấy tin vặt này thì chỉ cười cợt.
Nghĩ lại, tiểu hoàng tử đó sớm đã không còn là kiểu hắn thích nữa. Còn về phần dương cầm thì trong khái niệm của hắn cũng chỉ như nhị hồ hay đàn phong cầm thôi, chẳng phải đều có thể gảy ra khúc nhạc sao? Học với người nước ngoài thì cũng vẫn là khúc nhạc đó thôi.
Ninh Hạ Vân cảm thấy mình chuyển về trấn nhỏ này mới là lựa chọn sáng suốt. Hắn ở nơi đây như cá gặp nước, dù mang danh bị lưu đày nhưng trong mắt dân trấn nhỏ thì vẫn là ba đời gốc gác đỏ, lại còn tốt nghiệp cấp ba, có công việc chính thức, dáng vẻ tuấn tú, dáng người cao ráo.
Đến mức mấy bà mối đều giẫm nát ngạch cửa nhà hắn.
Nhưng Ninh Hạ Vân tình nguyện ngồi chồm hổm ngoài đường huýt sáo trêu mấy cậu nhóc xinh đẹp, chứ tuyệt đối không miễn cưỡng bản thân đi kết hôn.
Hắn nghĩ là mình đã nếm đủ khổ đau tình yêu rồi, giờ chỉ muốn thưởng thức vị ngọt của tự do.
Mà nếm tự do ngọt ngào cũng chẳng cản trở hắn thưởng thức trai đẹp.
Ví dụ như người làm bánh bao đang đứng trước mắt kia.
Tuy rằng đối phương đội mũ, đeo khẩu trang, mặc áo choàng làm việc che kín mít nhưng cũng không thể thoát khỏi cặp mắt chó titan hợp kim của Ninh Hạ Vân. Nhìn dáng người cao, nhìn đôi mắt sáng lộ ra ngoài, nhìn cái eo nhỏ dính bột trắng cùng cặp chân dài thẳng tắp phía dưới.
Còn có đôi tay làm bánh kia, làn da màu mạch khỏe mạnh, ngón tay thon dài linh hoạt, móng tay hồng nhạt tự nhiên.
Ninh Hạ Vân dám khẳng định, đầu bếp này lớn lên tuyệt đối hợp khẩu vị của hắn.
Thẩm mỹ lúc này vẫn chuộng mày rậm mắt to, khuôn mặt hào sảng chính trực, giống mấy diễn viên điện ảnh khí khái nghĩa tình mới được coi là mỹ nam tử trong mắt quần chúng.
Ninh Hạ Vân lại giống mẹ, đôi mắt hai mí, mắt đào hoa, nhìn chó còn thấy tình sâu ý nặng. Dáng dấp thế này nếu đặt thêm hai ba mươi năm nữa thì chính là tiêu chuẩn idol, còn đặt ở hiện tại thì lại bị coi là tiểu bạch kiểm.
Nói sao nhỉ, hắn mà đi đóng phim thì kiểu gì cũng bị phân vai thành mấy tên công tử ăn chơi phong lưu, không biết xấu hổ.
Sở Phi Dương lại không thuộc kiểu thẩm mỹ đại chúng. Đàn ông nhà họ Sở đều đẹp theo kiểu đoan chính, chắc là gen tổ tiên Sở gia thật sự tốt nên chẳng những bản thân đẹp mà mấy đứa con trai con gái cũng đều xinh.
Cậu thì lại càng đẹp hơn cha, nếu nói Ninh Hạ Vân giống kiểu công tử phong lưu ăn chơi thì Sở Phi Dương lại giống hệt một nho sinh cổ đại, nho nhã, dịu dàng, khiến hồ ly tinh trong sách họa vở cũng phải xiêu lòng.
Chỉ tiếc cậu đời trước chỉ học hết cấp ba, đời này mới tới cấp hai, cả hai đời đều chưa thi đỗ nên cùng lắm chỉ coi như tú tài.
“Tú tài” Sở Phi Dương lại từ chức, tự mình mở tiệm bánh bao, chuyện này thực sự khiến cả nhà máy lẫn dân thôn mở rộng tầm mắt.
Công việc ổn định không cần, tự nhiên lại đi làm người buôn bán thì chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
À, nghe nói là để nhường công việc cho em trai, giúp em trai dễ tìm đối tượng hơn? Nhưng vậy cũng không đến mức phải đi làm buôn bán chứ, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?
Cái gì? Quốc gia bắt đầu khuyến khích hộ cá thể?
Nói thì hay, quốc gia năm đó đâu có cấm thương nhân buôn bán, chỉ là bắt gặp thì cũng phải tra xét thôi.
Người quen nhà họ Sở có kẻ thì kinh ngạc, có người thì thán phục, có kẻ thì ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít người ghen ghét và coi thường, cảm thấy Sở Phi Dương bị kích thích nên đi nhầm đường.
Bị kích thích gì?
Haiz, chính là hồi trước vợ cậu đi học đại học rồi chạy theo người khác đó thôi!
Cho nên mới nói, phụ nữ không nên học nhiều quá, học nhiều rồi cũng sinh tâm tư. Trước kia Sở Chiêu Chiêu còn khoe khắp nơi mẹ nó là sinh viên, giờ thì có nói đâu? Người ta còn chẳng cần cậu nữa!
Vì thế mà mấy đứa nhỏ cũng bị đưa ra trấn, chẳng phải vì trong thôn thấy mất mặt sao.
Nhưng đã vậy, sao Sở gia vẫn để hai cô con gái tiếp tục đi học? Hai cô gái đã mười lăm tuổi mà vẫn học tiểu học, không sợ đến tuổi này còn chưa kết hôn thì khó tìm người ư?
Chỉ vì trước đó trong nhà xuất hiện Trương Diễm Như, vốn có ý muốn làm mai cho Sở gia rồi sau lại rút lui.
Vậy là mẹ Sở liền mắng Trương Diễm Như không ít, trách cô ta làm lỡ chuyện hôn sự của con trai út.
Nhưng giờ thằng ba nhường việc cho thằng tư, sau này đối tượng cứ nhắm ngay trong nhà máy mà tìm, so với tìm trong thôn còn chắc chắn hơn nhiều.
Vợ chồng già nhà họ Sở cũng dần thả lỏng tâm thái.
Về phần có nên cho con gái tiếp tục đi học không thì tất nhiên là có, nhất định phải học. Đại học mới có thể giúp tìm được đối tượng tốt hơn. Trương Diễm Như dù làm hỏng một bước nhưng cũng khiến họ thấy được một tia hy vọng khác.
Nhất định phải học, phải vào được đại học!
Tất nhiên, những chuyện đó còn xa.
Trước mắt, tiệm bánh bao của nhà họ Sở mới khai trương ngày đầu, người đến rất đông nhưng thật ra phần lớn là đến để chiếm chút tiện nghi.
Trong nhà không đủ chỗ ngồi thì cầm chén cơm ra ngoài chờ. Dù sao trời tháng chín cũng chưa nóng lắm, chờ một chút cũng chẳng sao.
Sở Phi Dương đang gói bánh bao, bỗng cảm giác có ánh mắt vô cùng trắng trợn nhìn chằm chằm mình. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên trẻ ngồi đối diện, chống cằm, đôi mắt đào hoa đang không ngừng phóng điện về phía cậu.
Người này chẳng lẽ đói phát điên rồi à?
Nhìn cũng khá xinh đẹp nhưng hình như đầu óc không được bình thường lắm.