“Sở Mộc Thịnh, vào đây.”
“Ba, chuyện gì thế?” Thằng nhỏ đầu trọc mồ hôi nhễ nhại chạy vào, tay còn xách theo con dao phay vừa chặt cỏ heo.
Trẻ con nông thôn phần lớn đều thế, từ nhỏ đã biết đỡ đần việc nhà. Đứa siêng năng thì tan học về cũng có thể vác một sọt cỏ heo.
Ngày nghỉ là lúc bọn chúng vui nhất, vì ngoài làm việc còn có thể chạy khắp núi đồng tìm quả dại, trứng gà rừng, lội khe bắt cá, mò ốc đồng.
Dù trẻ quê không có nhiều đồ chơi, nhiều sách như trẻ thành phố, nhưng niềm vui chơi đùa thì lại chẳng kém chút nào.
“Con còn nhớ số tiền mười nghìn tệ Trương Diễm Như đưa không?” Cậu hỏi.
Cha cậu không nhận mười nghìn tệ đó, chẳng biết là vì lòng tự trọng của đàn ông hay chỉ tự mình cảm động, thật khó nói. Nhưng cậu thì không thấy nhận tiền đó là sai.
Vì cha nợ cậu quá nhiều, năm đó mải mê đuổi theo tình yêu chân ái nên chẳng thèm để ý đến mẹ, sau này đến tiền nuôi con cũng thiếu mà không đưa. Nếu không nhờ mấy cậu dì kéo cậu về nuôi thì e là cậu đã chết đói từ lâu, hoặc thành du côn, sao còn có được cuộc sống như bây giờ?
Chỉ là hiện tại cha vẫn còn nhỏ, thành ra mỗi lần cậu gọi tên hay gọi “cha” thì trong lòng đều dấy lên cảm giác rất khó tả. Nói thật, cái tâm trạng đó là cực kỳ quỷ dị.
“Trương Diễm Như?” Sở Mộc Thịnh chớp chớp mắt, rồi mặt sầm xuống.
“À, nhớ. Bà ta lại làm sao?”
Từ lúc biết mẹ không cần mình nữa, nó đã khóc không ít lần. Trước kia tuy mẹ không ở bên, nhưng ít ra nó còn có thể nói với người khác rằng mẹ đi học đại học, sau này sẽ làm công chức rồi trở về đón nó. Nhưng ai ngờ mẹ ở ngoài tìm người đàn ông khác, đến đứa con ruột cũng bỏ rơi.
Khóc mấy ngày liền, cuối cùng nó cũng phải chấp nhận sự thật là sau này sẽ không còn mẹ nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ tới thì trong lòng lại khó chịu khôn nguôi.
“Cô ta đưa mười nghìn tệ, nói là bồi thường cho nhà mình. Trong đó cũng có một phần là để nuôi con. Nhưng ba lấy số tiền đó mở tiệm bánh bao, nên hôm nay muốn nói rõ với con một tiếng.” Cậu nhìn nét mặt thằng nhỏ, trong lòng thấy mình hơi hèn hạ, nhưng lại không thể không đề phòng.
Dù gần đây nhìn Sở Chiêu Chiêu giống như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên, nhưng bụng người cách một lớp da, ai biết được sau này nó trở nên như thế nào. Cậu không dám chắc với cái tính cặn bã sau này của nó là do trời sinh hay do nuôi dưỡng mà thành.
Nếu vốn dĩ từ gốc đã hỏng, vậy thì cứ coi như mệnh đã định rồi mặc kệ nó.
“Con thì liên quan gì? Bà ta đưa tiền cho nhà mình thì muốn dùng thế nào thì dùng, cần gì nói với con. Chẳng lẽ con lại đem tiền ném vào mặt bà ta?” Sở Chiêu Chiêu chau mày, cúi đầu lấy dao phay cọ mấy vệt bùn và cỏ lá dính trên đó.
Thật ra trong lòng nó vẫn nghĩ ba không nên nhận số tiền đó, cứ cảm giác như thể chính mình bị bán vậy. Nhận mười nghìn tệ này rồi, chẳng khác nào thừa nhận bị mẹ coi như gánh đồ rồi ném đi rồi không bao giờ quản nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tại sao không nhận? Đó là tiền bả phải trả. Bao năm nay nhà vẫn gửi tiền gửi đồ cho bà ta, bà ta ăn uống ngon lành, giờ lại quay lưng nói đi là đi, đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Nhà họ Sở ít khi nhắc đến Trương Diễm Như trước mặt trẻ con, nhưng Chiêu Chiêu đâu phải ngốc. Nghe lỏm bà nội ông nội oán giận thì nó cũng hiểu mẹ mình đúng là bạc bẽo.
Nếu có lương tâm thì sao lại bỏ con ruột? Trong thôn có quả phụ đi bước nữa, ai chẳng dắt con theo, mẹ nó thậm chí còn không bằng quả phụ kia!
“Tiền đó một nửa là của con, nếu con không đồng ý ba dùng thì ba sẽ trả lại con.” Cậu tiếp tục nói.
Dù trước mắt chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu chẳng thể nào coi nó là trẻ con được. Mỗi lần nhìn thấy lại nhớ đến bộ dạng kiêu căng sau này của nó thì máu nóng sôi lên.
May mà nó vẫn ngủ chung với ông bà, chứ nếu ngủ cùng cậu thì e là nửa đêm cậu chẳng kiềm chế nổi mà quất cho một trận.
“Con không cần!” Sở Chiêu Chiêu nhăn mặt ghét bỏ.
“Ba cứ dùng đi, dù sao sau này ba cũng phải nuôi con ăn uống. Con đòi tiền làm gì?”
Nói xong, nó cũng chẳng muốn bàn tiếp.
“Ba, tiệm bánh bao ngon lắm. Sau này con không đi học nữa thì sẽ phụ ba làm bánh. Thôi con còn phải băm cỏ heo đây.” Nó nói rồi xách dao phay chạy đi, chẳng thèm ngoái lại.
Chạy vội quá còn vấp ngã một cái, ngoài sân vang lên tiếng bà nội hốt hoảng.
“Trời ạ cháu tôi ơi, cẩn thận một chút, trong tay còn cầm dao mà sao lại chạy thế kia!”
Trong phòng, Sở Phi Dương chỉ nhếch môi. Nhóc con này đúng là tinh khôn. Tiệm bánh bao còn chưa khai trương mà đã tính chuyện sau này vào phụ.
Tiệm bánh bao họ Sở khai trương đúng ngày bọn nhỏ tựu trường.
Vì ngày vui này nên họ còn mua cả một chùm pháo. Thời điểm này vẫn chưa cấm pháo, trong Cung Tiêu Xã vẫn bán.
Một đám trẻ con cùng người lớn trong nhà nghe tiếng pháo nổ đì đùng đều không nhịn được chạy lại xem, cái thói quen thích hóng chuyện này dường như đã ăn vào máu. Đừng nói là cửa hàng mới khai trương náo nhiệt như thế này, ngay cả chó cắn nhau ngoài đường cũng có thể đứng xem nửa ngày trời.
“Cửa hàng mới khai trương, ba ngày đầu tiên, tất cả bánh bao mua một tặng một, canh miễn phí! Cho đến khi hết thì thôi!” Mẹ Sở đứng ở cửa cất tiếng rao, nói mà trong lòng như rỉ máu.
Bánh bao con trai bà làm vừa to vừa ngon, từng cái đều là bàn tay hai nắm lại mới bằng, vậy mà còn mua một tặng một! Đây đúng là lấy lỗ làm lợi.
Nghe đến mua một tặng một, lại còn có canh miễn phí, người vây quanh ngày càng đông.
“Sao toàn tặng bánh bao chay thế? Sao không tặng bánh nhân thịt?”
“Ngươi đúng là nằm mơ rồi, người ta mà còn tặng nhân thịt nữa chắc?”
“Chay cũng được chứ sao, tôu thấy bánh này không tồi đâu.”
Quán bánh bao này bày trí thật sự khác hẳn người khác.
Ngoài cửa xếp chồng mấy dàn hấp cao ngất, trong phòng còn lắp cả cửa kính, chia gian nhà thành hai khu. Tường quét vôi trắng tinh, ngay cửa kê hai cái bàn và mấy cái ghế, tỏ ý có thể ngồi ăn tại chỗ. Bên trong một nửa có thể nhìn rõ đầu bếp đang nhào bột, băm nhân, gói bánh.
Đầu bếp cao gầy, trên đầu đội mũ trắng, đeo khẩu trang, người mặc áo bào trắng sạch sẽ trông rất gọn gàng.
Chỉ nhìn cảnh đầu bếp gói bánh bao cũng thấy thích mắt. Lớp vỏ bột mềm mịn bọc đầy nhân, hai tay thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã thành một cái bánh bao tròn trịa.
Bánh gói xong liền được xếp ngay ngắn vào dàn hấp, không cần qua bếp mà trực tiếp đưa ra ngoài qua cửa truyền. Người ngoài chỉ cần bưng dàn hấp lên, chồng ra, rồi chuyển dàn chưa hấp vào.
Toàn bộ quá trình rõ ràng, sạch sẽ và thoáng đãng. Cho dù không tặng cũng khiến người ta yên tâm ngồi xuống ăn một bữa.
Nhà họ Sở mấy ngày trước đã chuyển đến đây, một là để cho bọn nhỏ tiện chuyển trường, hai là chuẩn bị bột và ủ men làm bánh bao trước.
Nhà có không ít trẻ đi học, cặp em gái song sinh của Sở Phi Dương năm nay mười lắm, vốn dĩ lên cấp ba nhưng thi không qua nên phải xuống học lớp 6 ở trấn. Do trường làng dạy dỗ kém nên mấy đứa chuyển trường đều phải học lại một năm.
Ngoài ra còn có con cả, con thứ của anh cả, con cả của anh hai cùng Sở Chiêu Chiêu, tổng cộng năm đứa phải đi học. Mấy đứa nhỏ hơn thì còn quá bé, phải chờ thêm vài năm nữa.
Sở Đỏ Thẫm đã đưa bọn nhỏ đến trường báo danh, còn những người khác thì lo phụ cửa hàng. Mấy ngày khai trương đầu tiên chắc chắn bận rộn chẳng có lúc nào rảnh.
Sở Phi Dương chuẩn bị năm loại nhân: đậu phụ cay, đậu que xào thịt, thịt heo hành tây, mộc nhĩ miến chay và miến trộn dầu mè.
Lúc này chưa có gia vị công nghiệp nên cậu ra xưởng thịt mua gà loại về hầm nước lèo. Gà loại hầm cùng da heo, nước canh sánh ngậy, để nguội đông lại, cắt nhỏ trộn nhân thơm lừng.
Nhân thịt chỉ có hai loại, vì tặng toàn nhân chay nên khách đều sẵn sàng mua thêm bánh nhân thịt, kèm thêm một cái bánh chay.
Mẹ Sở cùng con cả Sở Phi Sơn bận rộn ngoài quầy, thu tiền bán bánh. Hai chị dâu thì phụ trong bếp gói bánh. Anh hai lo tiếp khách trong quán, vừa múc canh vừa bưng bánh bao, dọn bàn, ai nấy đều bận tối mặt.
Thời này giá bánh bao cũng rẻ, bánh bao thịt hai hào rưỡi, bánh bao chay một hào rưỡi. Người ta lương tháng ba mươi sáu đồng tám, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không đến nỗi khó khăn.
Bánh bao Sở Phi Dương làm thì khỏi chê. Bột ủ nở mềm, vàng nhạt ánh bóng, nhìn thôi đã muốn ăn.
Bánh bẻ ra, nhân đầy ắp, nước súp chảy ra ngón tay khiến người ta chẳng kịp giữ hình tượng, vội đưa miệng liếm.
Trong quán còn có dấm và tỏi. Mỗi phần ăn kèm một đĩa nhỏ dấm và mấy tép tỏi. Chỉ là đa số ngại hơi thở nặng nên ít ăn, nhưng tỏi vẫn bị lấy hết mang về, chẳng dư lại tép nào. Bấy giờ tỏi cũng là đồ quý.
Đến khi Sở Đỏ Thẫm đưa mấy đứa nhỏ đi học về, thì mấy trăm cái bánh bao buổi sáng đã bán sạch. Ngoài cửa còn có người xếp hàng chờ bánh mới hấp chín.
Cả nhà mệt bở hơi tai, nước cũng chẳng kịp uống. Giờ mới có thể ngồi xuống, húp hai ngụm canh miễn phí.
Canh này là nước gà loại hầm còn dư, thêm cải thìa nấu, trên mặt lấm tấm váng dầu, uống vào thơm ngọt.
“Ồ, cửa hàng mới khai trương à?”
Đang lúc mọi người nghỉ ngơi, có mấy thanh niên đẩy cửa bước vào. Người đi đầu cao lớn, mặt mày sáng sủa nhưng dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhìn không giống người đàng hoàng.
Phía sau hắn còn mấy tên đi cùng, bộ dáng lêu lổng du đãng.
“Ninh Hạ Vân, chẳng phải cậu làm ở nhà máy sao, sao lại chạy ra đây?” Có người quen biết hắn liền cất tiếng chào.
“Trong xưởng cũng đâu có việc gì, hiệu quả làm ăn kém lắm.” Ninh Hạ Vân cười, cái cười nửa miệng ấy càng khiến người ta thấy ngông nghênh.
“Ơ, sao ai cũng chen ở đây? Bánh bao mua một tặng một? Chậc chậc, chuyện tốt thế này sao tôi không hay biết?”
“Người ta mới khai trương, ba ngày đầu thôi. Tôi vừa mua mấy cái, ăn ngon lắm, định mua thêm mang về cho vợ con ăn đây.” Người nọ cười, còn nhường chỗ cho hắn.
“Ông chủ hào phóng ghê, còn có canh miễn phí? Mang cho tôi mấy chén trước đi.”
Ninh Hạ Vân vừa bước vào, người ngồi bàn gần đó đều đứng dậy tránh chỗ. Không phải vì kính nể gì, mà đơn giản là không muốn dây vào đám lêu lổng này.
Hắn cũng không khách khí, kéo ghế ngồi phịch xuống ngay bàn sát cửa kính rồi thò đầu nhìn vào trong.
“Cũng sạch sẽ phết.”
Sở Phi Sơn bưng mấy bát canh qua, không dám hé răng, đặt xuống rồi lùi đi. Cả nhà đều căng thẳng nhìn đám thanh niên, chỉ có Sở Phi Dương trong bếp vẫn cúi đầu gói bánh, tay không hề dừng lại.
Năm 88 mới siết chặt bọn du đãng, giờ bọn này cùng lắm chỉ thích đi đâu cũng vớ vẩn kiếm lợi, không dám gây sự lớn nên cũng chẳng cần quá lo.
Chỉ là cậu không ngờ, từ hôm đó trở đi thì Ninh Hạ Vân ngày nào cũng đến ăn bánh bao, rồi dính chặt lấy cậu.