Người ta thường nói đời người như một vở kịch, Sở Phi Dương rất tán đồng.

Cậu cảm thấy mình chính là vai oan khuất nhất trên sân khấu ấy. Năm bốn tuổi cha mẹ ly hôn, người cha cặn bã còn công khai tuyên bố đã tìm được “chân ái”, mặc cho mẹ cậu khóc lóc van xin, cuối cùng vẫn kiên quyết bỏ đi.

Tám tuổi mẹ lâm bệnh nặng qua đời, cậu phải sống lay lắt trong cảnh các cậu cãi nhau tranh giành, lớn lên trong sự ghẻ lạnh. Đại học không thi đậu, lại không muốn cúi đầu nhìn sắc mặt mợ nên dứt khoát chọn theo học nghề bếp.

May mà nghệ nhiều không bao giờ là thừa, học được chút tay nghề nên cậu cũng có thể sống tạm ổn. Cũng may cậu có chút thiên phú với ẩm thực, năm ba mươi lăm tuổi đoạt được giải vàng cuộc thi ẩm thực quốc tế.

Sở Phi Dương vốn tưởng rằng sau này có thể yên ổn làm bếp trưởng khách sạn lớn, dạy dỗ vài học trò rồi sống một cuộc đời an nhàn đến cuối đời.

Nào ngờ một cuộc điện thoại từ cha ruột phá nát tất cả. Cha cậu lại nổi hứng, nói muốn đem toàn bộ gia sản để lại cho cậu chứ không phải cho đứa con trai do “chân ái” sinh ra.

Chỉ vì chuyện vặt ấy mà cậu bị chính đứa em trai kia lái xe tông chết.

“Ba ơi, đây là thành phố lớn thật hả?” Một bé trai sáu bảy tuổi lóng ngóng đi sau người cha cao gầy, gương mặt ngăm đen đôi mắt tròn xoe nhìn khắp nơi.

“Xe nhiều quá đi.”

Bây giờ là năm 1989, đất nước vừa cải cách mở cửa, đã có không ít người làm ăn buôn bán, ngay cả xe hơi cũng bắt đầu xuất hiện. Tuy chưa đến mức tấp nập ngựa xe như sau này nhưng đối với một đứa trẻ lớn lên từ nông thôn thì quả thật mở mang tầm mắt. Ở quê, ngay cả xe đạp cũng chẳng thấy được bao nhiêu.

Người ba trẻ tuổi chỉ “ừ” một tiếng, không mấy quan tâm, rồi tìm đến một quán cà phê và đẩy cửa bước vào.

“Chào mừng quý khách, ngài đi mấy người?” Nhân viên tiếp tân mặc đồ Âu phục, tóc bóng mượt, vừa thấy khách liền mỉm cười.

Chỉ là khi ánh mắt rơi lên hai cha con quần áo vá chằng vá đụp kia thì nụ cười phai nhạt đi ít nhiều.

“Có hẹn.” Người ba trẻ gật đầu.

“Một người phụ nữ họ Trương.”

“À, khách của Trương tiểu thư phải không? Mời đi lối này.” Nhân viên vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lại đầy tò mò.

Cô Trương đến sớm, đi cùng còn có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc vest đi giày da, nhìn là biết một đôi tình nhân. Chẳng rõ có quan hệ gì với hai ba con quê mùa này.

“Sở Phi Dương? Sao anh lại dẫn cả Chiêu Chiêu đến đây?” Trương Diễm Như kinh ngạc nhìn cậu bé ngăm đen.

“Anh… chuyện này… mang con đến làm gì?”

Thằng bé nhìn người phụ nữ trước mặt, ăn mặc sang quý, không khỏi nép sau lưng ba mình. Người này sao lại biết tên gọi ở nhà của mình? Kỳ lạ thật.

Sở Phi Dương kéo ghế ngồi xuống đối diện Trương Diễm Như, lạnh nhạt gật đầu với người đàn ông bên cạnh cô.

“Dẫn nó đi mở mang tầm mắt.”

Trương Diễm Như hơi lúng túng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Anh Hồng, anh ấy… chính là người kia…”

Người đàn ông tên Lưu Hồng vừa chỉnh lại kính gọng vàng vừa mỉm cười: “Đã đến thì ngồi xuống đi. Thật ra chuyện này cũng là Diễm Như không đúng, nhưng suy cho cùng bây giờ hai người không còn chung đường, tách ra cũng là chuyện tốt.”

Sở Phi Dương suýt nữa bật cười thành tiếng.

Sau tai nạn xe, cậu xuyên về năm 1989. Vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình biến thành một người khác. Thân phận này khiến cậu vô cùng khó chịu, nhất là phải làm ba.

Mà “đứa con trai” này chẳng phải ai xa lạ, chính là cha ruột của cậu ở kiếp trước!

Thú vị thay là đời trước lúc nhỏ cha không nuôi cậu, đời này đến lượt cậu nuôi cha từ nhỏ.

Chỉ vài ngày sau khi tỉnh lại, cậu đã hiểu rõ thân phận mới của mình.

Họ Sở là theo họ mẹ. Nhưng nhà này cũng họ Sở, một gia đình nông dân bình thường. Trên có hai anh trai chất phác hiền lành, dưới còn một em trai và hai em gái song sinh. Em trai mười tám tuổi, sắp đến tuổi dựng vợ gả chồng, hai em gái thì đang đi học.

Cả nhà vốn rất thật thà, chỉ có cậu chủ nhân thân thể này sinh ra tính bướng bỉnh, nhất quyết cưới một cô gái trí thức hơn mình bốn tuổi, chính là người phụ nữ sang trọng trước mắt — Trương Diễm Như.

Kết hôn xong không lâu cô ta có thai, sinh con rồi lại đòi đi học đại học. Nhà họ Sở cực khổ nuôi cô ta nhiều năm, nay tốt nghiệp trở về lại đem một gã bạn trai mới rồi đòi chia tay.

Vì sao là “chia tay”? Bởi hai người chưa bao giờ đăng ký kết hôn!

Lúc trước chỉ tổ chức tiệc trong thôn, mọi người chứng kiến coi như cưới. Ở quê khi ấy còn chưa có khái niệm “phải có giấy chứng nhận mới là hôn nhân hợp pháp”. Thế nên giờ cô ta lấy cớ đó để rút lui.

Còn về đứa trẻ này…

Sở Phi Dương suýt nữa cười lạnh. Nguyên thân vốn chẳng hề chạm vào Trương Diễm Như, chỉ vài lần say rượu nằm chung giường vậy mà lại ngang nhiên có con!

Chuyện này chính cha ruột cậu ở kiếp trước từng nói. Ông ta vì sĩ diện của nhà họ Sở, sống chết không cho hắn theo mẹ, kết quả lại chẳng nuôi nấng ra hồn. Nhà nghèo kiết xác, chỉ nhờ nỗ lực của mình mới có thể được đi học.

Năm mười tám tuổi, may mắn là mẹ ruột đến đón hắn. Hắn lập tức không chút do dự đi theo mẹ rời khỏi cái thôn nghèo đó, đi theo cha ruột rồi đổi sang họ Tống.

Cha ruột có tiền, thuê thầy giỏi, cho hắn học lại một năm rồi thi đại học. Sau khi tốt nghiệp còn vào công ty của cha rồi mới có được thành tựu sau này.

Trong miệng hắn, cái ông già mắt không tốt bụng kia chính là nguyên thân của Sở Phi Dương. Năm đó ông từ chối tiền nuôi dưỡng mà mẹ hắn đưa, sau này đợi hắn công thành danh toại trở về muốn đưa chút tiền thì lại bị từ chối.

Đáng đời sống cô độc, ngay cả tuổi già cũng chẳng có chỗ dựa!

Vậy nên khi biết đứa nhóc này chính là cha cặn bã của mình, Sở Phi Dương có mấy ngày cân nhắc xem có nên bóp chết cái trò đùa này luôn hay không.

Nhưng thằng nhóc lại vô cùng thân cận với cậu, mà còn thật sự thông minh, cuối cùng cậu cũng không nỡ ra tay.

Đến khi nhận được cuộc gọi của Trương Diễm Như gọi tới văn phòng đội thôn, Sở Phi Dương mới suy nghĩ ba giây.

Năm đó hắn lúc nào cũng nói là ông già kia không cho hắn cùng mẹ hắn đi, giờ thì cũng để hắn biết rằng rốt cuộc là thế nào. Coi như tôi có lòng tốt, không làm khó trẻ con.

“Sở Mộc Thịnh, đây là mẹ con, mau, gọi mẹ đi.”

Sở Phi Dương chỉ muốn mượn chuyện này xả một hơi, làm Trương Diễm Như kia — cái người suốt ngày sáng nắng chiều mưa, ích kỷ nhỏ nhen phải chịu chút khó chịu.

Chỉ cần nghĩ đến bản thân từng gọi cô ta là “bà nội” mấy năm, trong lòng cậu đã thấy buồn nôn.

Người đàn bà này miệng đầy lời dối trá. Ngay từ đầu cha cặn bã truy đuổi mẹ ruột cậu, cô ta còn giả vờ làm người tốt nói mẹ cậu là dòng dõi thư hương, thích nhất người đọc sách. Nhưng đến khi cha cậu tìm thấy cái gọi là chân ái thì cô ta liền trở mặt, bảo rằng nhà mẹ cậu trèo cao, chỉ có cô gái kia với gia thế mới xứng đôi.

Giờ thì để chính con trai cô ta nếm thử bộ mặt thật của mẹ ruột, để hắn ghi nhớ cả đời.

Phải biết, năm đó cô ta vốn bị ba hắn vứt bỏ nên mới bụng mang dạ chửa mà gả cho ông già quê kia.

Sở Phi Dương thật sự thấy ông già kia quá đơn thuần. Bị cắm sừng thế mà còn cưới về một người đàn bà như thế, rồi bị bà ta hút máu bao năm, cuối cùng lại bị đá một cước.

Ngẫm kỹ lại, cha cậu và mẹ ruột hắn đúng là một cặp trời sinh.

Sở Mộc Thịnh mới chỉ bảy tuổi, chỉ lờ mờ nhớ hồi nhỏ từng gặp mẹ ruột. Sau đó người trong nhà đều nói mẹ đi học đại học, bốn năm liền không về, cũng chẳng gửi tiền.

Cha nó thì quả thật có đi tìm mẹ, nhưng không mang nó theo. Đường xá lại tốn kém, nên cũng chỉ gặp được hai lần.

Giờ thấy mẹ ruột, Sở Mộc Thịnh vẫn rất vui vẻ mà gọi to: “Mẹ!”

Sắc mặt Trương Diễm Như liền sầm xuống, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lưu Hồng chỉ vừa cười nói: “Đứa nhỏ này ngoan thật.” Rồi cũng im bặt.

Trương Diễm Như thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống ghế, phất tay gọi nhân viên: “Làm phiền, một ly cà phê và một ly sữa.”

Nhân viên phục vụ đứng không xa, đã hóng được kha khá, mắt lóe sáng. Nhưng nghe gọi liền chạy nhanh tới quầy, không quên làm mặt quỷ với đồng nghiệp: 

“Người phụ nữ kia chính là mẹ ruột đứa bé.”

Người kia bĩu môi: “Lại cái loại phiền phức này……”

Bao năm nay, mấy chuyện như vậy anh ta đã gặp nhiều. Dù là cha hay mẹ, năm xưa trốn tránh không muốn ở nông thôn, giờ quay lại liền coi như chẳng quen biết.

Sở Mộc Thịnh lo lắng bất an ngồi trên ghế da, hai tay không biết để đâu. Nó còn len lén nhìn móng tay mình, thừa lúc người lớn không chú ý mà cúi đầu cạy bùn trong kẽ móng.

Sở Phi Dương im lặng, chỉ ngắm hoa văn trên bàn.

Năm đó ông già quê kia vẫn luôn tin đứa bé là con mình. Dù vợ phản bội thì ông vẫn dốc sức nuôi con. Nhưng dân quê nuôi con sao chu đáo bằng người thành phố? Trong miệng người ba cặn bã thì ông chính là kẻ làm hỏng tương lai của con.

Lại còn bị Trương Diễm Như mang con đi, khiến ông biết mình đã nuôi con hộ kẻ khác. Đòn này nặng lắm.

Sau này nghe nói ông mất sớm, mới hơn năm mươi đã không còn.

Nghĩ vậy, Sở Phi Dương tự hỏi: Giờ mình là ông già kia rồi người ba cặn bã lại rơi vào tay mình, liệu có còn thương nó nổi không?

Đừng đùa! Nằm mơ cũng muốn đập cho nó một trận đòn!

Cà phê và sữa được bưng lên, Trương Diễm Như mới mở miệng:

“Phi Dương, tôi biết chuyện này đối với anh mà nói… Tôi thật sự xin lỗi. Nhưng chúng ta vốn không cùng đường, năm đó tôi gả cho anh cũng là bất đắc dĩ. Tôi lớn hơn anh bốn tuổi, với lại năm đó thật sự chịu không nổi nữa.”

Sở Phi Dương lạnh lùng cười.

Cái gì mà chịu không nổi, rõ ràng là kim chủ bỏ rơi không mang vào thành mà bụng lại to, chẳng còn cách nào mới gả cho ông già quê kia.

Năm đó ông ta mới mười sáu tuổi thôi mà cô ta cũng xuống tay được!

Mười sáu tuổi, một tên ngốc coi cô ta như nữ thần, nào biết được cưới về chính là một thứ đồ chơi.

Trương Diễm Như thấy Sở Phi Dương không giận không hỏi, lại càng thêm xấu hổ.

“Tôi biết tôi phụ anh, phụ Sở gia. Nhưng anh cũng rõ là tôi căn bản không yêu anh. Giữa chúng ta, một chút tiếng nói chung cũng không có.”

Sở Phi Dương ngẩng mắt nhìn thẳng: 

“Cho nên ngay cả con trai mình cũng bỏ? Nó là do cô sinh ra, cô nỡ lòng sao?”

Sở Mộc Thịnh mới bảy tuổi, vừa nghe mẹ ruột không cần mình thì liền đỏ mắt: “Mẹ, mẹ không cần con sao?”

Trương Diễm Như lúng túng, không ngờ Sở Phi Dương lại đưa con đến.

Loại chuyện này, để một đứa trẻ nghe tận tai rằng mẹ ruột không cần mình thì trong lòng nó nghĩ thế nào?

“Con là họ Sở.” Trương Diễm Như nhìn vẻ lạnh nhạt của Sở Phi Dương, trong lòng kinh ngạc xen tức giận. 

“Mẹ phải gả cho người khác, không thể mang con đi. Nhưng mẹ sẽ không bạc đãi con bởi vì ngươi là con mẹ sinh ra. Không có người mẹ nào thật sự không yêu con mình.”

Nói rồi, cô ta đặt một túi vải bố lên bàn rồi đẩy về phía Sở Phi Dương:

“Nhiều năm nay cảm ơn Sở gia nuôi tôi ăn học. Trong này có mười nghìn tệ, xem như tôi bồi thường cho Sở gia.”

Mười nghìn tệ mà ở năm 1989 quả thật không ít.

Nếu không phải cô ta có chút bản lĩnh, còn chưa kết hôn mà moi được mười nghìn tệ từ tay họ Lưu thì đúng là khó tin.

Chỉ tiếc rằng Lưu Hồng này chẳng qua cũng chỉ là tạm bợ. Chờ cái gọi là chân ái quay về thì liệu trong mắt cô ta còn có họ Lưu không? Đừng nói là họ Lưu, ngay cả hai đứa con sinh cho hắn ta cô ta cũng không cần. 

Nếu không phải kim chủ của cô ta không có con, chắc cô ta còn chẳng nhớ ra ở quê có đứa con nào bị bỏ lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play