Người qua đường trông thấy hai mẹ con có nhan sắc nổi bật này đều không kìm được mà ngoái lại nhìn thêm vài lần.
Qua đường rồi, Tống Miên liền đặt con trai xuống.
Nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé, Tống Miên dặn dò:
"Con đói rồi phải không? Chiều nay còn đi chơi nữa, lát nữa ăn nhiều một chút nhé, không được chỉ ăn mỗi bánh kem đâu đấy."
Bảo Bảo gật đầu:
"Dạ."
Vừa vào nhà hàng, một nhân viên phục vụ với nụ cười niềm nở đã đến dẫn đường.
Lúc này còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ cao điểm ăn trưa nên nhà hàng vẫn còn nhiều chỗ trống. Sau khi ngồi xuống, Tống Miên xem thực đơn, gọi cho con trai một phần mì Ý, còn mình thì gọi một phần bít tết. Suy nghĩ một lát, cô gọi thêm một phần salad rau củ.
Tuy cô có tạng người ăn không béo, không cần phải ăn kiêng giữ dáng như phần lớn các diễn viên khác, nhưng vẫn gọi thêm một phần salad cho có lệ.
Trên bàn có sẵn món khai vị. Bảo Bảo dùng chiếc nĩa nhỏ xiên một miếng, "ngoạm" một cái ăn hết. Thấy mẹ đang nghịch điện thoại, cậu bé chu đáo xiên thêm một miếng nữa, giơ cánh tay nhỏ xíu đưa đến trước mặt Tống Miên.
Tống Miên đang nhắn tin cho hai người bạn mới quen, báo cho họ biết mình và con trai đã đi trước.
Vừa gửi tin nhắn xong, cô đã nghe thấy giọng nói non nớt của con trai gọi mình:
"Mẹ ơi, mẹ ăn đi ạ."
Tống Miên khựng lại, cô đặt điện thoại xuống, cẩn thận cắn miếng thức ăn trên nĩa của con.
"Cảm ơn Bảo Bảo đã chăm sóc mẹ nhé."
Bảo Bảo ngồi lại ngay ngắn, ngượng ngùng mím đôi môi mềm mại:
"Dạ không có gì ạ."
Khi đồ ăn được mang lên, Tống Miên bắt đầu chăm cho con trai ăn. Vốn còn lo ăn đồ Tây sẽ không no, không ngờ khẩu phần của nhà hàng này cũng không quá ít ỏi. Tống Miên áng chừng, thấy đây là lượng ăn bình thường của con trai nên không gọi thêm.
Sau bữa ăn còn có món tráng miệng, không sợ cậu bé không no bụng.
Cắt một ít bít tết cho con trai, cô cẩn thận thái thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào đĩa của cậu, sau đó Tống Miên mới bắt đầu ăn phần của mình.
Ăn ở một nơi xa lạ, Bảo Bảo yên tĩnh hơn hẳn, không ồn ào như lúc ở nhà. Tống Miên thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn, không kìm được mà véo nhẹ lên đôi má phúng phính của cậu.
Tống Miên:
". . ."
Trách con trai lúc ăn đáng yêu quá thôi, chứ nhất định không phải do cô ngứa tay.
Bảo Bảo ngẩn người, giữ nguyên vẻ mặt đó trong ba giây rồi mới bĩu môi nhìn mẹ:
"Mẹ đừng chọc con."
Tống Miên giơ tay đầu hàng:
"Được, được, được, mẹ không chọc con nữa, con ăn từ từ đi."
Bảo Bảo lúc này mới tiếp tục ăn phần của mình.
Tống Miên muốn uống nước, nhưng trước mặt chỉ có ly rượu vang, cô đành nâng ly thủy tinh lên uống một ngụm. Bảo Bảo trông thấy, liền dùng hai tay nâng ly sữa của mình lên, đòi cụng ly với cô.
Tống Miên nhẹ nhàng chạm ly với cậu, cảm thấy hơi buồn cười, bèn hỏi:
"Con học ai thế?"
Cậu bé không dùng tay chỉ, mà chỉ dùng đôi mắt to tròn, long lanh nhìn về phía cặp đôi nam nữ ở bàn đối diện.
Người phụ nữ trẻ tuổi vừa nhấp một ngụm rượu xong, đang đặt ly xuống thì bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Bảo Bảo. Cô hơi sững lại, rồi mỉm cười vẫy tay với cậu.
Bảo Bảo rất lễ phép đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Tống Miên quay đầu lại, mỉm cười gật đầu với người phụ nữ trẻ như một lời chào.
Người phụ nữ lại sững ra một chút, thầm cảm thán trong lòng, thảo nào cậu bé này lại đáng yêu như thế, xinh như tạc, hóa ra là do gen của gia đình tốt!
Ai mà không mê mẩn trước một mỹ nhân như vậy chứ? Đối diện với một mỹ nhân thế này, dù là phụ nữ thì cô cũng thấy rung rinh nữa là!
Người đàn ông ngồi đối diện thấy vẻ mặt cô có gì đó không đúng, cũng định quay đầu sang xem cô đã thấy gì, nhưng đầu vừa mới xoay đi một chút đã bị cô túm chặt cổ áo.
Người đàn ông: ". . ." Vẻ mặt ngơ ngác.
Người phụ nữ trẻ tuổi ho khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy đại mỹ nhân kia đã quay đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm — không thể thất lễ trước mặt người đẹp được.