Cuộc sống thường ngày hệ Phật của nữ phụ độc ác nuôi con.

Phố Cũ tuy có hơi xưa, nhưng dân cư đông đúc và sạch sẽ. Bên lề đường của khu dân cư, một người đàn ông trung niên bán thỏ, nhân lúc đội quản lý đô thị vừa đi khỏi liền vội vàng bày hàng ra buôn bán.

Những chú thỏ con lông xù màu trắng, chỉ lớn bằng bàn tay người đàn ông trưởng thành, vô cùng đáng yêu. Một cậu bé ba tuổi mặc bộ đồ gấu con đang ngồi xổm trước lồng thỏ. Gương mặt bầu bĩnh xinh như tạc, chỉ cần mím môi là hai bên má mềm mại lại phồng lên.

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy long lanh ngấn nước, còn đáng yêu hơn cả thỏ con. Bị cậu bé nhìn như vậy, dẫu là người lòng dạ sắt đá cũng phải tan chảy.

Giọng cậu mềm mại, nũng nịu hỏi người đàn ông trung niên bán thỏ:

"Chú ơi, thỏ ăn cỏ ạ?"

Cậu bé thấy trong lồng có một chú thỏ nhỏ đang ôm lá rau xanh gặm, có chút tò mò nên mới hỏi.

Người đàn ông trung niên dụi tắt điếu thuốc, ngồi xổm xuống chọc vào con thỏ trắng trong lồng rồi nói:

"Thỏ con cái gì cũng ăn, dễ nuôi lắm. Cậu nhóc, có muốn tìm ba mẹ đến mua cho một con không?"

Cậu bé trông rất xinh xắn, vừa kháu khỉnh vừa đáng yêu, người bán thỏ cũng không nhịn được khen:

"Cậu nhóc ơi, con trông đáng yêu thật đấy, giống ba hay giống mẹ thế?"

Cậu bé dường như bị câu hỏi này làm khó, bèn đưa tay lên kéo hai cái tai trên mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh cũng nhăn lại.

"Vì con có mẹ, không có ba, nên chắc chắn là giống mẹ rồi ạ."

"Ồ, xin lỗi cháu nhé cậu nhóc, chú lỡ lời."

Cậu bé ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với chú bán thỏ rồi khoe:

"Không sao đâu chú, cháu không buồn đâu ạ. Mẹ cháu tốt với cháu lắm! Sáng nay con còn được ăn pudding dâu tây nữa."

"Ồ, vậy mẹ cháu tốt với cháu thật đấy."

Cậu bé gật đầu thật mạnh:

"Vâng!"

Bỗng nhiên, mắt cậu sáng rực lên, hai tay nhỏ đưa về phía trước rồi chạy về một hướng.

"Mẹ ơi~ Mẹ ơi~ "

Tống Miên vừa quay xong cảnh phim, vội vàng cúi xuống đón cậu, bế bổng "quả pháo nhỏ" này lên ôm vào lòng.

"Cục cưng, có nhớ mẹ không?"

"Cục cưng nhớ mẹ lắm~" Nói xong, cậu bé vùi mặt vào vòng tay thơm tho, mềm mại của mẹ, có vẻ ngượng ngùng.

"Ngoan, mẹ xong việc rồi, ngày mai mẹ đưa cục cưng đi công viên giải trí chơi, được không?"

"Dạ được ạ."

Nghe giọng nói vừa non nớt vừa mềm mại của con trai, Tống Miên cảm thấy trái tim mình mềm nhũn đến khó tin.

Khi bế con về nhà, cậu bé còn vẫy tay với chú bán thỏ, lễ phép chào hỏi:

"Cháu chào chú ạ."

Người đàn ông kia cũng bất giác vẫy tay đáp lại:

"Chào cậu nhóc nhé."

Tống Miên mỉm cười thân thiện với ông, người đàn ông sững sờ trước vẻ đẹp của cô. Mãi đến khi Tống Miên bế con vào trong khu dân cư, ông mới xoa gáy, kinh ngạc lẩm bẩm:

"Thảo nào sinh được đứa trẻ đáng yêu như vậy, hóa ra mẹ nó xinh đẹp thế này!"

Tống Miên về đến cửa, dùng chìa khóa mở cửa rồi mới đặt cục cưng mà cả ngày cô chưa gặp xuống.

Cô ngồi xổm xuống đối diện với con trai, hỏi:

"Tại sao con lại tự mình chạy xuống đây? Trẻ con ra ngoài một mình nguy hiểm lắm, mẹ đã dạy con rồi mà, hửm?"

Bảo Bảo cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi:

"Con biết lỗi rồi ạ, mẹ đừng giận."

Cậu chỉ muốn gặp mẹ sớm hơn một chút thôi, hu hu hu.

Tống Miên nào nỡ giận con, chỉ là khi nãy thấy cậu bé một mình ở ngoài, tim cô đã sợ đến ngừng mất nửa nhịp.

Bảo Bảo đã chạy ra tận ngoài khu dân cư chơi rồi!

Hôm nay trạng thái của cô khá tốt, diễn viên đóng cặp với cô cũng không gây chuyện gì, nên cô đã thuận lợi hoàn thành cảnh quay của mình. Trong phim cô chỉ là một vai phụ nữ thứ tám, nên đoàn phim chỉ đưa cho cô một phong bao lì xì mừng đóng máy.

Cô về nhà sớm để tạo bất ngờ cho con trai, không ngờ lại thấy cậu bé đang chơi một mình ở bên ngoài.

"Dì Lưu đâu rồi?"

Cô đi làm đương nhiên không yên tâm để con ở nhà một mình, nên lúc nào cũng có bảo mẫu ở nhà. Dì Lưu này đã ngoài bốn mươi, làm việc rất nhanh nhẹn. Những lúc cô ở nhà, thấy dì Lưu làm việc chăm chỉ, lại biết dỗ dành Bảo Bảo nên đã giữ dì lại, tiền lương cũng trả cao hơn một chút.

Thường ngày cô đi làm, đều là dì Lưu trông Bảo Bảo.

Bảo Bảo lắc đầu:

"Con không biết ạ."

Lúc này Tống Miên mới cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao đi nữa Bảo Bảo cũng không nên tự mình xuống lầu chơi, lại còn ra khỏi khu dân cư.

"Vậy sao con lại tự mình xuống lầu?"

"Dì Lưu ra ngoài rồi, con muốn xuống dưới đợi mẹ về." Bảo Bảo vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Tống Miên, thân mật dụi khuôn mặt mềm mại, mịn màng vào má mẹ. "Cục cưng ở nhà một mình chán lắm ạ~ "

Tống Miên không thể chống lại sự nũng nịu của con, cô ôm cậu bé, dụi dụi vào người:

"Hửm, dì Lưu không chơi với con à?"

"Dì Lưu về thì mẹ cũng về rồi. Hôm nay mẹ về trước!"

Bảo Bảo phấn khích ngọ nguậy trong lòng Tống Miên.

Tống Miên nhẹ nhàng vỗ lưng con trai, bế cậu lên.

Cô nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ rưỡi.

Lúc này cửa lại mở, dì Lưu xách mấy mớ rau vào nhà, vừa nhìn thấy Tống Miên đang ôm Bảo Bảo đứng đó thì giật mình:

"Hôm nay cô về sớm thế, công việc xong cả rồi à?"

Bà ta thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Miên.

Tống Miên nhìn mấy mớ rau đã héo trong chiếc túi bà ta cầm, ôm thân hình mềm mại của con trai, trong lòng vừa tức vừa khó chịu.

Cô không trả lời dì Lưu, chỉ dịu dàng hỏi con trai:

"Cục cưng, con ăn cơm chưa?"

Dì Lưu vội vàng nói:

"Ấy! Cô xem tôi này, lớn tuổi rồi sức khỏe không tốt, tôi đi bệnh viện một chuyến xem lại bệnh cũ nên mới trễ giờ. Giờ tôi vào nấu cơm ngay đây, đảm bảo Bảo Bảo sẽ thích ăn!"

Nói xong, mặc kệ Tống Miên định nói gì tiếp theo, bà ta vội vã đi vào bếp. "Bảo Bảo thích nhất đồ ăn tôi nấu đấy."

Đúng là xui xẻo, nhà chủ này cũng thật là, về sớm mà không báo trước một tiếng.

Dì Lưu thầm oán trách, nhưng tay vẫn không dám ngừng vo gạo nấu cơm. Đứa trẻ nhà này rất ngoan, không quấy khóc, bình thường bà chỉ cần dọn dẹp, nấu nướng là được, lương lại còn cao. Nếu mất công việc này, biết tìm đâu ra một gia đình nhẹ nhàng như thế nữa.

Tống Miên liếc bà ta một cái, rồi cúi đầu, dịu dàng hỏi lại lần nữa:

"Cục cưng ăn cơm chưa?"

Bảo Bảo lắc đầu:

"Cục cưng đói bụng ạ."

Tống Miên bế con trai đến tủ lạnh lấy một hộp pudding dâu tây, rồi vào phòng đồ chơi:

"Vậy ngày nào cục cưng cũng đói bụng à?"

"Ưm, con là đàn ông con trai, không thể nói được."

Tống Miên đặt hộp pudding vào tay cậu bé:

"Vậy là ngày nào con cũng đói bụng, phải không?"

"Dạ, vâng ạ."

Bảo Bảo tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cầm hộp pudding lại gần đòi hôn lên má mẹ.

"Chụt~ Cục cưng thật sự được ăn thêm một hộp nữa ạ?"

Mẹ rất ít khi cho cậu ăn pudding, một ngày chỉ được ăn một hộp thôi.

Tống Miên véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cười nói:

"Đương nhiên là được rồi, cục cưng ăn pudding trước, lát nữa mẹ nấu cơm cho con, được không?"

"Dạ được! Cơm mẹ nấu là ngon nhất."

"Cục cưng ngoan ngoãn chơi ở đây nhé? Mẹ nấu xong sẽ vào gọi con ăn cơm."

"Dạ~ "

Tống Miên hôn lên trán con, rồi đứng dậy ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.

Cô lạnh mặt đi đến cửa bếp, nói:

"Dì Lưu, dì không cần bận rộn nữa. Tiền lương mấy ngày nay tôi sẽ trả bằng tiền mặt cho dì. Dì đi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play