"Đẹp lắm, con trai của mẹ là đẹp nhất!"
Tống Miên cúi xuống, chọc nhẹ vào mũi con trai:
"Mẹ mê con mất rồi."
Cậu bé lao vào lòng mẹ, cười vô cùng thỏa mãn.
Thợ cắt tóc mỉm cười khen ngợi:
"Bé con đáng yêu quá, có muốn ăn bánh quy không cháu? Bánh này là do nhân viên của tiệm tự làm mang đến, ăn ngon lắm đấy."
Nói rồi, anh thợ nhiệt tình chạy đi lấy bánh quy, đựng trong một chiếc túi nilon nhỏ trong suốt. Tống Miên không tiện từ chối, cô nắm tay con trai, cúi xuống hỏi:
"Bảo Bảo có muốn ăn bánh quy không con?"
Ánh mắt cậu bé đã bị những chiếc bánh quy hình con vật trong túi hấp dẫn, nghe mẹ hỏi, cậu liền gật đầu:
"Dạ muốn."
Tống Miên nhận lấy túi bánh từ tay anh thợ, cảm ơn:
"Cảm ơn anh."
Anh thợ cắt tóc xua tay:
"Không có gì đâu ạ, chỉ là chút bánh nhà làm thôi, bé thích là được rồi."
Lúc này lại có khách quen tới, anh thợ đành phải lưu luyến tạm biệt hai mẹ con Tống Miên.
Đưa túi bánh cho con trai, Tống Miên nhìn về phía khu vực ghế chờ ban nãy, không thấy ai, có lẽ mấy người kia đã đi làm tóc nên cô cũng dắt con rời đi.
Bàn tay trắng trẻo mũm mĩm của cậu bé cầm sợi dây màu vàng trên miệng túi, tung tăng đi bên cạnh mẹ. Ra khỏi tiệm, cậu cứ nhìn ngang ngó dọc như một nhà thám hiểm tí hon, dường như chẳng mấy hứng thú với túi bánh quy.
"Sao con không ăn?"
Bảo Bảo giơ túi bánh lên trước mặt, giọng nói non nớt, trong trẻo:
"Con không đói. Mẹ ơi, bên trong có con thỏ này."
"Ừ, còn có cả mèo con nữa."
Tống Miên hiểu ra:
"Hóa ra con chỉ thích mấy con vật nhỏ này, chứ không phải thèm bánh quy à."
Bảo Bảo gật đầu thật mạnh:
"Vâng!"
Tống Miên nhìn đôi mắt to tròn, đen láy ngây thơ của con, nhớ lại hôm qua lúc về nhà thấy con ngồi xổm bên đường ngắm một con thỏ, cô hiểu ra rằng con trai mình muốn nuôi thú cưng.
Nhưng công việc của cô khá đặc thù, hiện giờ vẫn chưa tìm được người giúp việc đáng tin cậy, nên đối với yêu cầu này của con, cô thật sự lực bất tòng tâm.
Cô áy náy nhìn con trai:
"Bảo Bảo à, mẹ xin lỗi, bây giờ nhà mình chưa thể nuôi thú cưng được."
Bảo Bảo tiu nghỉu hạ tay đang cầm túi bánh xuống, lẩm bẩm mấy tiếng "thỏ con, thỏ con" .
Nhưng Bảo Bảo là một cậu bé ngoan, mẹ cũng là một người mẹ tốt, nên cậu bé chỉ đành nói lời xin lỗi với bạn thỏ trong lòng.
Tuổi còn nhỏ mà đã phải đưa ra một lựa chọn "trọng đại", cậu bé cảm thấy mình thật hiểu chuyện biết bao.
Tống Miên vỗ về, xoa nhẹ gò má mềm mại của con trai.
"Mẹ ơi, con mệt rồi."
Đã gần đến giờ ăn trưa, đi bộ một đoạn trên phố, cậu bé bắt đầu thấy hơi mệt.
"Buổi trưa con muốn ăn gì nào?"
Vừa nhắc tới đồ ăn, Bảo Bảo liền vứt ngay chuyện bạn thỏ ra sau đầu:
"Bánh kem!"
Ăn đồ ngọt vào buổi trưa ư?
Tống Miên hơi do dự, nhưng không nỡ từ chối con thêm lần nữa nên đành đồng ý:
"Được thôi, vậy chúng ta qua nhà hàng ở phía đối diện nhé."
Cô chọn nhà hàng ngay cạnh tiệm bánh. Buổi sáng con trai chỉ ăn bánh mì nướng, trứng và sữa, toàn những món không no lâu. Buổi trưa vẫn nên ăn thứ gì đó chắc bụng chứ không thể chỉ ăn đồ ngọt được.
"Dạ."
Khi Tống Miên cúi xuống định bế con lên, cậu bé khẽ giãy người.
"Sao thế con? Không phải con mệt rồi sao?"
"Ưm. . . con không cần mẹ bế, Bảo Bảo tự đi được ạ."
Nhà hàng đó không xa, nhưng phải băng qua đường. Tống Miên lúc này vẫn đang trong trạng thái bảo bọc con trai quá mức, làm sao có thể yên tâm được? Lỡ như thằng bé đột nhiên giằng tay cô ra, lỡ như có chiếc xe nào lao tới. . .
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng đủ khiến cô kinh hãi.
"Không được, để mẹ bế con qua đường. Qua đường rồi con lại tự đi."
Bảo Bảo có chút không vui.
Tống Miên dỗ dành cậu:
"Đợi Bảo Bảo lớn thêm một tuổi nữa, mẹ sẽ dắt tay cho con tự mình đi trên vạch kẻ đường được không? Bây giờ con còn nhỏ quá, tự mình qua đường rất nguy hiểm."
"Dạ, vậy đợi con lớn ạ."
Bảo Bảo ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ Tống Miên, để cô bế lên.