Lục Dao đứng trong con hẻm rách nát ấy, nhìn quanh hai bên, ánh mắt tối sầm.
Trên bức tường xám xịt loang lổ mấy dòng chữ đỏ viết “hủy đi”, bên cạnh còn vẽ một vòng tròn chẳng ra hình thù gì. Con đường đi đã bị đất đá chặn ngang. Cả một đống lớn, lấp kín, lẫn lộn gậy gộc với gạch vụn, rõ ràng là rác thải xây dựng, cố ý chất để đuổi người.
Đương nhiên, nước điện ở đây đã sớm bị cắt nên đa phần mọi người cũng dọn đi rồi. Khu tập thể cũ của nhà máy hóa chất, mấy chục năm tuổi, bốn phía gió lùa, đông lạnh hạ nóng. Mấy năm trước có đem rao bán nhà cũ nhưng chẳng ai ngó ngàng. Chuyện phá dỡ coi như là vận may, không ai nghĩ còn có người ở lại.
Nhưng vẫn có kẻ bám trụ.
Và cả lũ chó hoang.
Kết bè kết đội, khí thế hùng hổ lao về phía này, mắt lóe ánh xanh, con đi đầu gầm khẽ rồi dừng lại cách Lục Dao chỉ vài bước.
Anh không nhúc nhích mà lẳng lặng nhìn, hơi thấy phiền. Đầu đông nên tuyết rơi nhão nhoẹt, dính vào tóc thì tan chảy, nước chảy xuống mặt.
Anh cũng chẳng hiểu mình mắc bệnh gì mà lại có thể giằng co với một bầy chó hoang suốt mấy phút. Sau đó, cơn điên bất chợt nổi lên, anh nhẹ giọng thách thức con chó đầu đàn:
“Cút.”
Cuối cùng, bỏ đi vẫn là anh. Quay đầu rồi chui vào đơn nguyên bên cạnh. Cửa thì chẳng còn, đèn cũng không, tối đen như mực. Vừa đi hai bước đã vấp phải cái gì, may mà phản ứng nhanh nên chống tay vào tường, nếu không ngã thảm rồi.
Không chấn thương, nhưng dính đầy bụi bẩn.
Sự lãnh khốc vốn có trong anh, trong khoảnh khắc bẩn thỉu ấy bay biến. Vốn định đá tung cái thùng bia nhựa chắn giữa đường, nhưng anh chỉ ngồi phịch xuống đất mà cau mày, rút điếu thuốc châm lửa, hít mạnh hai hơi.
Tay bám tường đứng dậy, quần áo nhếch nhác, tập tễnh đi lên tầng.
Mỗi bước chân đều rất cẩn thận.
Đến tầng bảy, tầng cao nhất.
Tuyết ban ngày giờ đã tan thành nước, tí tách nhỏ qua khe trần xuống cầu thang, rơi lộp bộp trên tóc Lục Dao. Anh né qua bên trái, lại thêm một giọt rơi xuống.
“Đệt mẹ.” Anh chửi khẽ, rồi giận dữ gõ mạnh vào một cánh cửa trong góc.
Thịch thịch thịch. Gõ đến tay đau, hai phút sau đổi thành đá chân.
Loảng xoảng loảng xoảng, trần nhà còn rơi xuống một mảng vôi lớn đập ngay sau đầu anh.
“Đệt!” Lục Dao dựng tóc gáy, gào lên:
“Trương Nhã Lam! Mở cửa ra! Tôi biết……”
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa sắt rỉ sét chậm rãi mở ra. Một thiếu niên đứng trong khung cửa, sau lưng là một cô bé rụt rè, sợ hãi nắm chặt vạt áo thiếu niên.
Thiếu niên không tỏ ra hoảng hốt, chỉ thẳng thắn nhìn Lục Dao. Khuôn mặt thoạt trông như ngoan hiền nhưng ánh mắt lại khiến người ta mất kiên nhẫn.
Anh lắp bắp, cố nặn ra lời còn dang dở:
“… Tôi biết bà ở trong này…”
“Bà ta không có ở đây! Tôi không có tiền!”
Giọng thiếu niên trong trẻo và dứt khoát, sắc mặt không đổi, như đã quá quen thuộc.
“Con mẹ nó…” Lục Dao đưa tay xoa tóc.
“Mày là ai?”
“Anh không cần biết.” Thiếu niên đáp nhỏ, định đưa tay đóng cửa. Nhưng không hiểu vì sao, Lục Dao giơ chân chặn kẽ cửa, cánh tay gác lên khung.
Anh đứng đối mặt, mặt không cảm xúc, thậm chí còn nhếch môi khinh thường. Nụ cười nhạt dần đông cứng lại. Thằng bé này trông gầy gò mà sao lại gan lì đến vậy?
May là phía sau còn cô bé, gương mặt đỏ bừng, gắng sức níu góc áo thiếu niên. Cậu lập tức buông tay rồi bế cô bé vào trong. Lục Dao cũng theo đà ngã dúi vào, đập mạnh mặt xuống nền xi măng.
Anh nằm yên tư thế ấy vài giây, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, khựng lại ở cửa. Không biết nên đi tiếp hay quay ra. Thậm chí còn nhớ đến việc phải cởi giày.
Căn phòng nhỏ hẹp, liếc mắt là thấy hết. Hai gian phòng ngủ nhỏ, phòng khách kê hai chiếc sô pha bé, không có phòng ăn, nấu nướng ngay ban công. Trên bàn trà có hai bát mì còn ăn dở, nước lèo đơn giản có vài cọng rau xanh, nhưng mùi lại thơm ngạc nhiên.
Từ nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, kèm theo giọng thiếu niên:
“Rửa tay cho sạch.”
Anh không quay đầu, chỉ đứng đó một mình. Can đảm lúc nãy giờ biến thành lúng túng. Đột nhiên bị nắm chặt cánh tay, thiếu niên ở rất gần, đến nỗi anh thấy rõ từng sợi lông mi.
“Anh mang dép lê vào đi, không ấm, nền lạnh lắm.” Cậu rút đại một đôi từ kệ giày, cúi đầu đặt dưới chân anh, giọng không chút khách sáo: “Mang vào cho sạch sẽ.”
Mẹ kiếp!
Lục Dao muốn mắng nhưng lại ngoan ngoãn xỏ vào. Anh còn cẩn thận giữ cho nước tuyết trên áo không nhỏ xuống nền, rồi tháo áo khoác ôm trong tay, đứng thẳng thớm.
Có lẽ… chính anh cũng không rõ vì sao.
Có lẽ vì ánh mắt cô bé phía sau, rụt rè mà sáng ngời trong căn phòng tối.
“Em ăn cơm đi… không sao đâu.”
Thiếu niên xoa đầu cô bé, chỉnh lại quần áo cho gọn rồi dắt tay bé ngồi xuống sô pha, đặt bát đũa trước mặt. Sau đó cậu ngồi xổm, từng thìa từng thìa đút cho em ăn.
Hai người ăn rất yên lặng, ngay cả tiếng húp canh cũng không có. Lục Dao ôm áo đứng nhìn.
Thấy cô bé ăn xong thì cậu gom bát đũa, mang ra ban công. Cậu múc nước từ thùng lớn, bắt đầu rửa.
Lục Dao bước tới hai bước:
“Nơi này… không phải đã cắt nước cắt điện sao? Sao các em còn nấu được cơm?”
Thiếu niên vừa rửa vừa đáp, không ngẩng đầu: “Nước là xách từ nhà máy bên kia, điện thì…”
Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Lục Dao cũng nhìn theo, thấy một sợi dây câu từ cột điện ngoài kia kéo vào ban công.
“Không sợ cháy à? Nguy hiểm thế!”
Thiếu niên chỉ cười, không ra vẻ khổ sở mà chỉ có chút bất đắc dĩ. Cậu nhìn Lục Dao, như nhìn một thanh niên khỏe mạnh bình thường.
“Cơm còn không đủ ăn thì đâu rảnh nghĩ nhiều như vậy.”
Chân Lục Dao vẫn ê ẩm, anh quay đầu nhìn cô bé ngồi ngây trên sô pha, rồi lại nhìn thiếu niên trầm giọng hỏi:
“Em là… em trai của Trương Nhã Lam?”
“Con trai.” Thiếu niên rửa sạch bát, lấy khăn lau tay.
“Là con ruột của Trương Nhã Lam…” Lục Dao thật sự kinh ngạc.
Thiếu niên đặt khăn xuống, thản nhiên nhìn anh:
“Tôi tên Trình Thụ, là con trai Trương Nhã Lam sinh ra khi bà ấy hai mươi tuổi. Bà ta chưa từng chăm sóc tôi hay em gái tôi. Bà ta vay tiền, một đồng cũng chẳng dùng cho chúng tôi. Chuyện bà ta gây ra là bà ta tự gánh, chẳng liên quan gì đến chúng tôi.”