Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngược luyến, Gương vỡ lại lành, Cường cường, Tương ái tương sát, 1v1, Chữa lành, Cứu rỗi
---
Trình Thụ đã sống hai mươi năm, thiếu nợ cũng hai năm. Cậu ở trong căn nhà nằm trong diện giải tỏa, đúng nghĩa đen là bị cưỡng chế. Dù chịu dọn đi thì cũng chẳng biết phải đi đâu.
Ngày qua ngày sống cà lơ phất phơ, râu ria xồm xoàm, giống như phế phẩm. Cuộc sống chỉ là gắng gượng mà sống, cứ như ai bền bỉ hơn ai, còn tiền bạc là chuyện khác.
Mỗi lần có người gõ cửa thì chỉ có hai khả năng: hoặc là chủ nợ, hoặc là người của đội giải tỏa.
Lần này Trình Thụ định xách dao phay ra mở cửa.
Không ngờ người tới lại là Lục Dao. Anh đến để đòi nợ, thế nhưng trong lòng lại mang theo áy náy, còn đưa cho cậu không ít tiền.
Trình Thụ lần đầu thấy loại chủ nợ này, ngu ngốc, thật sự ngốc.
Chủ nợ mà lại giống như người tốt.
Chủ nợ cũng có thể là người tốt sao?
Đối xử tốt với mình, vậy chính là người tốt.
Trình Thụ cảm thấy Lục Dao là người tốt.
Nhưng cậu hận người tốt.
Người tốt thì có ích gì! Toàn mặt ngoài giả dối, ra vẻ chín chắn.
Cậu nghĩ có thể lợi dụng người tốt để có được chút gì đó.
Ví dụ như tiền.
Thế nhưng dần dần, cậu lại khát vọng nhiều hơn: khát vọng được yêu thương.
Ý nghĩ ấy làm Trình Thụ tự hoảng sợ, cả người run lên.
Xong rồi, tính sai rồi, phát điên rồi, thế mà lại để người đó bước vào cuộc đời mình…
Có tiền hay không, dường như cũng chẳng còn quan trọng.
Cậu chỉ rất muốn, rất muốn có được người này.
Lục Dao nhéo cằm Trình Thụ, móng tay khảm vào da thịt, giọng hung dữ:
“Đồ lừa đảo! Chỉ biết gạt người, có ngày bị chơi chết cho xem!”
Người tốt nào lại nói như vậy chứ?
Mà Trình Thụ, trong cơn hoa mắt rối loạn thì lại cảm thấy người này… thật sự có thể. Có thể dựa vào, có thể yêu.
---
CP: Đơn thuần ngốc bạch ngọt (Trình Thụ) × Cắn người tiểu chó săn (Lục Dao)
Chênh nhau năm tuổi, khẩu vị chua ngọt.
Nhãn: Ngược luyến, Tương ái tương sát, Gương vỡ lại lành, HE, Chữa lành, Cứu rỗi, Cửu biệt trùng phùng, Cường cường