Chương 5

Đúng, thành tích lớn nhất của “Hương Thảo tiên sinh” cho đến nay… lại chỉ là giúp một quý phu nhân Omega tìm được thú cưng yêu thích.

Hơn nữa, mỗi lần ra giá, số tiền hắn nhận được cũng chỉ tương đương với một bữa cơm mà lúc trước Đường Manh mời Nguyễn Quân Hành.

Quả nhiên vẫn còn là một “tay non” đang gây dựng sự nghiệp.

Không bao lâu sau, Hương Thảo tiên sinh chấp nhận  lời mời kết bạn của Đường Manh, cao lãnh gửi cho Đường Manh một dấu “?”.

Đường Manh hưng phấn nhắn lại:
“Thảo tiên sinh, chúng ta thật có duyên nha!”

Đầu bên kia, đối phương im lặng bất thường.

“Ta là Đường Manh đây!”

Vẫn im lặng.

“Ngài có phát hiện ra không, chữ thứ hai trong tên ngài và chữ thứ hai trong tên tôi đều có bộ thảo? Nếu bỏ bộ thảo đi, hai chữ ghép lại chính là ‘Sáng Mai’. Ngài xem, sáng mai, sáng mai! Chỉ cần nghe thôi đã thấy tràn đầy ánh sáng tương lai rồi!”

Hương Thảo: “……”

Có vẻ như vị Hương Thảo tiên sinh này bị sự nhiệt tình thừa thãi của Đường Manh làm cho khó chịu.
“Cậu vừa gặp liền báo tên tuổi, chỉ để nói cái này thôi à?”

Đường Manh cảm thấy mình vừa pha trò rất xuất sắc:
“Đúng vậy!”

Hương Thảo: “……”

Hương Thảo hỏi tiếp:
“Cậu có biết vì sao trong chợ đen, mọi người gọi nhau bằng biệt danh không?”

Đường Manh: “?”

Hương Thảo: “Để khỏi phải dùng tên thật.”

Đường Manh tình cảm chân thành đáp:
“Nhưng tôi tin rằng giữa người với người, quan trọng nhất vẫn là sự chân thành.”
Nói vậy thôi, chủ yếu là do cậu đã đọc quyển sách kia, và đối với nhân vật Hương Thảo tiên sinh trong đó vốn đã có cảm tình.

Hương Thảo: “……”

“Cậu kết bạn với tôi, hẳn là vì muốn bàn cùng chuyện làm ăn.”

Đường Manh: “Đúng vậy!”

Hương Thảo: “Vậy thì còn nói cái gì chân thành nữa.”

Phát hiện Hương Thảo tiên sinh rất nghiêm túc, Đường Manh lập tức điều chỉnh trạng thái, cũng trở nên nghiêm túc bàn chuyện làm ăn: 

“Hương Thảo tiên sinh, tôi có một vụ làm ăn lớn muốn bàn với ngài.”

Hương Thảo: “Là gì?”

Đường Manh: “Giúp tôi điều tra và theo dõi Nhậm Triều Bắc. Tôi muốn biết dạo gần đây hắn làm gì, tiếp xúc với ai, có quan hệ tới những chuyện gì.”

Đầu bên kia lại rơi vào im lặng thật lâu. Lâu đến mức Đường Manh bắt đầu nghĩ có lẽ mình nên đề nghị một mức giá cao hơn. Nhưng rồi Hương Thảo trả lời:
“Được.”

Oa! Ngầu thật sự!

Không cần hỏi lý do, nói tra liền tra, khiến người ta cảm thấy khí phách cực kỳ!

Đường Manh giơ ngón tay cái, cao hứng offline.

Cùng lúc đó, Hương Thảo thẳng tay từ chối một vị khách hàng khác.

“Là vì giá cả của tôi không hợp ý sao? Chúng ta có thể thương lượng mà.”

“Không phải do giá cả, mà là do người ra giá.” – Hương Thảo đáp.

Hắn đem phần cơm thừa cho đồng nghiệp ở khu ổ chuột, tháo găng tay trắng, rời khỏi nhà ăn.

Đơn hàng tối nay giá rất tốt, thậm chí còn cao hơn cả đơn mà hắn vừa từ chối. Chỉ cần hoàn thành vụ này, hắn đã có thể trả được gần nửa số tiền thuốc men cho mẹ.

Cầm chiếc quang não cũ, hắn gửi tin nhắn cho mẹ:
“Mẹ, tối nay con phải ra ngoài làm việc, sẽ về muộn một chút.”

Mẹ hắn nhanh chóng đáp lại:
“A Hành, trên đường nhớ cẩn thận, giữ an toàn.”

Ngón tay thon dài trượt vào trong đôi găng tay đen, Nguyễn Quân Hành đeo lên mặt nạ mặt người, bắt đầu phần công việc thứ hai trong ngày.

---

Vừa về đến nhà, Đường Manh đã biết Nhậm Triều Bắc đang làm gì.

Điều này không phải vì Hương Thảo tiên sinh làm việc hiệu quả nhanh chóng, mà là bởi ngay khi cậu vừa mở cửa, liền thấy Nhậm Triều Bắc đang ở đó.

Nhậm Triều Bắc mặc một bộ chính trang, đeo kính cơ giới, phong thái tao nhã, đang trò chuyện với mẹ Đường.

Nhìn thấy Đường Manh vào, hắn thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt, vẫn giữ dáng vẻ nho nhã lễ độ, nhiệt tình nói chuyện cùng trưởng bối, hoàn toàn khác với bộ dạng EQ thấp châm chọc Đường Manh buổi chiều.

EQ của hắn đương nhiên không hề thấp. Giống như việc hắn có thể dễ dàng đạt được thành công ngoài xã hội, chỉ cần muốn, hắn cũng có thể dễ dàng lấy lòng trưởng bối.

Rất nhiều lúc, hắn luôn mãi kéo dài vẻ ngụy trang như thế.

Rõ ràng hoàn toàn có thể từ chối buổi xem mắt với Đường Manh ngay từ đầu, nhưng để không làm phật ý cha mẹ, hắn vẫn chịu tham dự buổi gặp mặt mà mình cực kỳ chán ghét.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng.  Đường Manh lùi lại vài bước nhìn cửa nhà, lại đi vào đi nhìn Nhậm Triều Bắc đang cùng mẹ Đường nói chuyện. 

Đường Manh: “?”

Cậu nhớ rõ trong sách có viết: sau khi Nguyễn Quân Hành thành công khiến Nhậm Triều Bắc hứng thú, y lập tức cho người điều tra hắn, kết quả phát hiện ra mẹ Nguyễn bệnh nặng đang sống ở khu ổ chuột.

Đêm hôm đó, sau khi kết thúc công việc, Nguyễn Quân Hành về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy mẹ mình đang ngồi trên chiếc ghế cũ, tỉ mỉ đan thảm. Bên cạnh là đôi giày da được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Trong lòng hắn đã dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, khi mở cửa vào phòng, liền thấy một người đàn ông mặc chính trang, ngồi tao nhã bên giường bệnh, kiên nhẫn trò chuyện cùng mẹ hắn. Người đàn ông ấy, không ai khác chính là Nhậm Triều Bắc.

Đầu giường, thậm chí còn đặt một giỏ trái cây mà Nhậm Triều Bắc mang tới.

“A Hành, con về rồi. Nhậm tiên sinh đã đợi con thật lâu.”
Không biết chút gì về sự thật, mẹ Nguyễn vừa nói vừa lộ vẻ áy náy:
“Nếu không nhờ Nhậm tiên sinh, mẹ còn chẳng biết có bệnh viện tốt thế này.”

Vì bệnh tình của mẹ không chịu được dao động cảm xúc, Nguyễn Quân Hành không thể biểu lộ bất cứ sự khó chịu nào, thậm chí còn phải phối hợp nói:
“Ngài tìm được bệnh viện rồi sao?”

“Đúng vậy. Tối nay ta đến chính là để đưa dì đi nhập viện.”

        ——Trên đây là cốt truyện chương 3——

Đường Manh vừa nhớ lại cốt truyện vừa ngây ngẩn nhìn đôi giày da xa lạ để trước cửa, nhìn giỏ trái cây trên bàn trà, trong lòng rơi vào trầm mặc nặng nề.

“Bảo bối, cuối cùng con cũng về rồi, Triều Bắc chờ con cả nửa ngày đấy.”
Mẹ Đường vội vàng vẫy tay gọi cậu:
“Nghe nói hôm nay con không cho Triều Bắc đưa về nhà, lại nhất quyết đòi tự đi? Thật là làm bậy mà! Omega đi một mình ngoài đường nguy hiểm biết bao.”

Vừa nói, bà vừa đứng dậy xách giỏ trái cây:
“Để mẹ rửa ít hoa quả cho hai đứa ăn, các con từ từ trò chuyện.”

Giây phút này, Đường Manh đột nhiên đồng cảm sâu sắc với Nguyễn Quân Hành trong sách — cảm giác như bản thân mình cũng là nhân vật bị ép buộc.

Thực ra, điểm mà hắn và Nguyễn Quân Hành giống nhau nhất, chính là cả hai đều có một người mẹ yếu ớt.
Tuy sức khỏe của mẹ Đường không tệ đến mức như mẹ Nguyễn, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Nếu bà biết chuyện xảy ra trong buổi xem mắt chiều nay, đừng nói đến việc cậu đột nhiên bày tỏ tình cảm với một anh Beta bồi bàn xa lạ, chỉ cần nghe con trai bảo bối của mình bị một Alpha dùng lời lẽ sỉ nhục, chắc hẳn bà cũng sẽ đau lòng đến mất ngủ mấy ngày liền.

Đường Manh mặt không cảm xúc ngồi xuống:
“Anh tới đây làm gì?”

Nhậm Triều Bắc lúc này đã khác hẳn dáng vẻ chật vật khi bị cậu làm cho tức giận hồi chiều.
Hắn tao nhã nhấc tách trà, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:
“Tôi muốn xem thử, rốt cuộc là kiểu gia đình nào mới có thể nuôi ra một Omega như cậu.”

Hơi nước mờ mờ phủ trên gọng kính, như một tấm màn ôn hoà che giấu tâm cơ hiểm độc của hắn.

Nếu đây là Đường Manh của quá khứ, quả thực hắn chẳng có cách nào đối phó Nhậm Triều Bắc.
Dù xuất thân tương tự, nhưng một bên là Omega, một bên là Alpha — ngay từ đầu đã là ván cờ không công bằng.

Omega sinh ra là để bị Alpha chi phối. Gia nghiệp mà Omega kế thừa sớm muộn gì cũng trở thành sính lễ cho người chồng tương lai.

Nếu Nhậm Triều Bắc thật sự muốn trả thù, giả vờ dây dưa với cậu, thì cho dù mẹ Đường có nhận ra bản chất thật sự của gã Alpha này mà phản đối, cha Đường cũng sẽ không bao giờ quan tâm điều đó. Đường Manh tin rằng cha mình hẳn sẽ rất có tiếng nói chung với Nhậm Triều Bắc.

Đến khi đó, chỉ có mẹ cậu đau lòng, còn cha cậu thì sung sướng vì có được một người thừa kế hoàn hảo.

Nhưng hiện tại, Đường Manh đã không còn là Omega yếu đuối năm xưa.
Cậu biết rõ, bản thân cũng là một Alpha — cùng đẳng cấp với Nhậm Triều Bắc.

Trong sách có một đoạn, dù phần lớn thời gian cậu bị viết thành trò cười, nhưng vẫn từng có một lần đối đầu trực diện với Nhậm Triều Bắc đã chứng minh thực lực của cậu.

Thời điểm cậu phân hoá thành Alpha, cùng cạnh tranh theo đuổi Nguyễn Quân Hành với Nhậm Triều Bắc, đã từng xảy ra một hồi Alpha quyết đấu với hắn bằng cơ giáp. Kết quả — ngang tài ngang sức.

Sở dĩ hòa là vì khi ấy, cậu chỉ vừa mới phân hóa thành Alpha, kinh nghiệm điều khiển cơ giáp gần như bằng không. Thế mà vẫn có thể cầm cự ngang cơ với Nhậm Triều Bắc.

Kì thật tri thức lý luận về điều khiển cơ giáp thoạt nhìn cũng không khó, Đường Manh khoảng thời gian trước vì lấy lòng Nhậm Triều Bắc, lật xem một đống sách tham khảo về điều khiển cơ giáp, tuy rằng là bắt đầu nền tảng bằng không, nhưng mất một hồi liền có thể hiểu được một ít. Nếu lúc này đây, cậu tốn càng nhiều thời gian chuẩn bị, như vậy có phải sẽ đánh thắng Nhậm Triều Bắc hay không?

Đường Manh cắn răng, giọng run run gọi:
“Nhậm Triều Bắc.”

Sương mờ trên kính chậm rãi tản ra. Khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, Nhậm Triều Bắc sững lại trước cặp mắt giống hệt mắt mèo kia.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Manh, Nhậm Triều Bắc đã cảm thấy Omega này giống với con mèo Ragdoll đeo nơ bướm hắn đã vứt bỏ kia.

Hắn từng vô cùng yêu quý nó. Con mèo đó từng là nơi nương tựa tinh thần duy nhất của hắn, sẽ mềm mại mà cọ hắn, liếm tay, khẽ grừ grừ nũng nịu bên tai hắn.
Nhưng một ngày, hắn phát hiện nó cũng có thể thân thiết với người mà hắn căm ghét.

“Mày cảm thấy làm như thế rất vui sao?”

Thế là, hắn vứt bỏ nó.
Nói dễ nghe thì là “thả tự do”.
Nói thẳng ra thì chính là vứt nó cho chết. Một con mèo nuôi trong nhà không hề có khả năng sống ngoài đường, kết cục chỉ có thể là chết thảm.

“Không bằng…”
Đường Manh nhìn thẳng vào mắt hắn, trong tròng mắt ánh lên ngọn lửa dữ dội:
“Bốn tháng sau, chúng ta đường đường chính chính quyết đấu. Dùng cơ giáp, dùng thân phận Alpha, một trận định thắng thua.”

Đôi mắt hắn sáng rực, chói lòa đến kinh người.

Kỳ thật Nhậm Triều Bắc không có nói cho bất luận kẻ nào biết, vào buổi tối sau ngày hắn vứt con mèo đó, hắn lại một mình chạy ra đi tìm kia nó. 

Mùa đông thật lạnh, hắn ở trên phố một mình tìm thật lâu thật lâu. Lại rốt cuộc không có tìm được con mèo nhỏ kia. Sau đó hắn đã mơ thấy nó rất nhiều lần, mơ thấy nó trên đường vào mùa đông không ngừng meo meo kêu, cuối cùng chết cứng ở trong tuyết. 

Hắn cũng mơ thấy con mèo đó bị chó hoang cắn chết, thi thể thực thảm thiết, biến thành rác rưởi ném ở ven đường, thảm thiết đến nỗi khi hắn đi ngang qua thi thể nó cũng không nhận ra được.

Hắn còn mơ thấy mèo nhỏ bị người nhặt đi rồi, nhà nghèo, không thể cho nó ăn đồ ăn cho mèo loại tốt, con mèo kia thật sự yếu ớt, ăn không tiêu rồi bệnh chết…… 

Hắn mơ thấy nhiều giấc mơ về con mèo kia như vậy, lại duy chỉ không có trong bất kì giấc mộng nào, mắt mèo trùng điệp với mắt người, biến thành ánh mắt  nhiễm liệt hỏa hừng hực sáng ngời, không chỉ có sống được thực tốt, còn muốn tìm hắn báo thù.

Nhậm Triều Bắc khẽ đẩy gọng kính, bình thản đáp:
“Được.”

Omega xinh đẹp vẫn gắt gao trừng hắn, ánh mắt không chịu thua, hận không thể sống sờ sờ lột da thịt hắn. 

Nhưng ánh mắt như vậy, lại càng thêm hấp dẫn hắn hơn so với những Omega dáng vẻ kệch cỡm quăng mị nhãn. 

Trên mắt kính hiển thị thời gian, Nhậm Triều Bắc đứng lên, chào tạm biệt mẹ Đường đang bưng trái cây từ bếp ra.

Lúc này, mẹ Đường trách yêu:
“Bảo bối, sao con không tiễn Triều Bắc một đoạn? Người ta còn cẩn thận mang quà đến cho con nữa.”

“Quà? Cái giỏ trái cây này sao?” Đường Manh lườm một cái.

“Đương nhiên không phải rồi.”
Mẹ cậu lấy từ trên bàn một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra:
“Con xem này, có đẹp không?”

Trong chiếc hộp trắng muốt, yên lặng nằm một chiếc nơ lụa đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play