Chương 4

Ánh mắt Nguyễn Quân Hành dừng lại trên gương mặt đỏ bừng như phát sốt của Đường Manh, khóe môi khẽ cong lên.

Bất kể Đường Manh có bao nhiêu say mê vị Alpha kia, bộ dạng non nớt đáng yêu như thế này, e rằng cậu ta chưa từng để lộ trước mặt hắn.

“Chúng ta… gọi món đi!” Đường Manh đỏ mặt, vội vàng tìm cách chuyển chủ đề. Vừa cầm lấy thực đơn, đôi mắt cậu lập tức sáng rực.

Không phải vì những món trong thực đơn kia khiến cậu đặc biệt thèm ăn, mà bởi vì đọc hết cuốn sách, cậu đã hiểu rất rõ khẩu vị của Nguyễn Quân Hành!

Trong truyện, đoạn hiếm hoi ngọt ngào duy nhất giữa nhân vật chính công và thụ là lúc Nhậm Triều Bắc chuẩn bị một bàn toàn món Nguyễn Quân Hành thích, nửa cưỡng ép, nửa cầu xin hắn ăn hết.

Thậm chí để ép Nguyễn Quân Hành ăn cơm, Nhậm Triều Bắc còn nuôi một con mèo.

Không phải mèo Ragdoll đắt tiền, mà là một con mèo hoang  bắt được ở khu ổ chuột. Con mèo kia có chút xấu, mù một mắt, tính tình còn dữ dằn, chỉ thân thiết một chút với mình Nguyễn Quân Hành. Khi theo dõi hắn, Nhậm Triều Bắc phát hiện Nguyễn Quân Hành thường xuyên mang thức ăn cho nó.

Vậy là hắn lén bắt con mèo về. Sau đó, hắn thấy Nguyễn Quân Hành lo lắng tìm kiếm con mèo đến tái mặt—thứ cảm xúc cuồng loạn ấy, hắn chỉ từng thấy một lần trước đó, khi mẹ Nguyễn Quân Hành bệnh tình đột ngột trở nặng.

Nhậm Triều Bắc không rõ tâm trạng mình lúc đó là gì. Ghen… với một con mèo sao?

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tác dụng của con vật xấu xí kia. Mỗi lần Nguyễn Quân Hành trở về mà không chịu ăn uống, hắn sẽ mang mèo ra, rồi nói: chỉ cần hắn ăn vài miếng cơm, mèo cũng sẽ được ăn vài viên hạt.

“Mấy năm rồi, quả nhiên mày vẫn không hề thay đổi.” Nguyễn Quân Hành thản nhiên buông một câu, sau đó cầm đũa gắp đồ ăn cho mình.

Hắn không hành hạ bản thân, chỉ chọn đúng những món mình thích.

—————
 
“Cái này, cái này, cái này… và cả cái này!” Đường Manh hăng hái chỉ vào thực đơn, toàn là món Nguyễn Quân Hành thích.

Chỉ có điều, có vài món vào thời điểm này hắn chưa từng được ăn. Làm bồi bàn ở nhà hàng này, hắn chỉ có cơ hội lén nếm chút đồ thừa khách bỏ lại. Mà những món hắn thích đó, chưa lần nào có ai để lại.

Hôm nay, hắn thầm nghĩ, nếu có thể mang thêm vài món về cho mẹ, chắc hẳn bà sẽ rất vui.

Nguyễn Quân Hành vừa nghĩ đến đó, ngẩng lên, vô tình bắt gặp ánh mắt rạng rỡ, nóng bỏng của Đường Manh. Rõ ràng Omega này chưa nói gì, nhưng trong mắt đã viết đầy hai chữ: “Khen ta đi.”

“Khẩu vị chúng ta có vẻ giống nhau.” Nguyễn Quân Hành nhẹ giọng đáp.

“Tôi biết mà, chắc chắn anh sẽ thích!” Đường Manh chống cằm, nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. Chỉ tính về ngoại hình thôi, cho dù bỏ qua chuyện mất đi năng lực sinh dục, cậu vẫn thiên về kiểu tuấn nhã như Nguyễn Quân Hành hơn là Alpha cường thế. Chỉ là… hắn quá gầy. Cậu nhất định phải nuôi hắn mập lên một chút mới được.

Khuôn mặt góc cạnh của Nguyễn Quân Hành dưới ánh đèn, gò má phủ bóng khiến gương mặt càng thêm tuấn mỹ, mang theo nét cao quý thanh nhã.

Khác với đa phần con lai của thời đại tinh tế này, hắn có mái tóc và đôi mắt đen tuyền, khí chất đầy vẻ thần bí.

“Anh thật đẹp.” Đường Manh ngây ngất khen ngợi.

Nguyễn Quân Hành cúi đầu, khóe môi khẽ cong, nụ cười ấy khiến những đường nét sắc lạnh trên gương mặt như tan biến, chỉ còn lại vẻ đẹp trầm tĩnh phương Đông.

Trước giờ Đường Manh chỉ từng tưởng tượng việc ở bên một Alpha bá đạo, chưa bao giờ nghĩ sẽ bị một Beta hấp dẫn đến vậy. Nếu Nguyễn Quân Hành có pheromone, chắc chắn nó sẽ giống như hương trà quý hiếm, mờ mịt mà thanh khiết.

Thức ăn lần lượt được bưng lên.

“Để tôi đoán xem anh thích nhất món nào nhé ~” Thực ra trong sách không hề viết rõ Nguyễn Quân Hành thích món gì, vì câu chuyện chủ yếu xoay quanh góc nhìn của Nhậm Triều Bắc. Hắn cũng chưa từng nói với y điều đó.

“Có phải là món canh cá này không?” Đường Manh chỉ vào tô canh vừa được mang ra.

Trong truyện, món canh này chỉ xuất hiện thoáng qua. Nhưng Đường Manh nhớ rất rõ, quãng thời gian hiếm hoi thoát khỏi Nhậm Triều Bắc, Nguyễn Quân Hành thường mua cá ở khu ổ chuột.

Cá ở đó chẳng hề tươi ngon, thậm chí bốc mùi khó chịu. Vậy mà ngày nào hắn cũng mua.

Nhậm Triều Bắc cho rằng đó là vì con mèo, nhưng Đường Manh biết rõ, sau khi mèo bị bắt đi, hắn vẫn tiếp tục mua cá. Hẳn là vì lý do khác.

Đường Manh múc một muỗng canh, nhấp nhẹ. Trong hương vị nhạt nhẽo ấy, cậu lập tức hiểu ra điều gì.

“Đúng vậy.” Nguyễn Quân Hành khẽ đáp: “Mùi vị này… hơi giống canh cá mẹ tôi nấu. Dĩ nhiên, tay nghề mẹ tôi không thể so với đầu bếp ở đây.”

Nói xong, hắn cũng tự múc cho mình một muỗng.

Nụ cười rạng rỡ của Đường Manh chợt tắt ngấm. Cậu lặng lẽ rót thêm một muỗng canh, trong lòng rít gào: Nhậm Triều Bắc, ngươi thật đáng chết!

Có phải… mình vừa lỡ lời không? Nguyễn Quân Hành thoáng hối hận. Canh của đầu bếp hạng nhất sao có thể giống món của mẹ hắn? Có lẽ Omega này sẽ thấy hắn thật buồn cười. Có khi vì lịch sự nên không cười nhạo, nhưng chắc chắn từ giờ sẽ chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa…

Thôi, vốn dĩ bọn họ chẳng thuộc cùng một thế giới. Bữa ăn hôm nay đã bằng cả tháng lương của hắn, mong gì có “lần sau”?

“Có cơ hội… tôi có thể được nếm thử canh của bác gái chứ?”

Nguyễn Quân Hành ngẩng đầu, có chút bất ngờ.

Đường Manh mở to đôi mắt sáng trong, ánh mắt ấy long lanh như chứa ánh sao, không cần nước mắt hay ánh đèn phản chiếu, vẫn rực rỡ khác thường:

“Tôi thật sự rất muốn được uống thử.”

Lời nói chân thành đến mức như vừa được thốt ra từ tận đáy lòng.

Lý trí không ngừng nhắc nhở, nhưng cuối cùng hắn vẫn buột miệng: “Nếu có cơ hội, nhất định.”

Chỉ là khách sáo thôi, Omega này sẽ không thật sự để tâm đâu.

“Vậy tối nay đi!” Đường Manh nhanh chóng nhớ lại tình tiết trong sách. Cậu nhớ rõ, vào đêm xem mắt, Nguyễn Quân Hành vì phải đi làm thêm mà không thể ở nhà với mẹ, khiến Nhậm Triều Bắc nhân cơ hội đưa bà đi. Để tránh bi kịch đó, cậu phải gặp mẹ hắn sớm hơn!

Nguyễn Quân Hành hơi khựng lại: “Xin lỗi… nhà tôi dạo này không tiện tiếp khách.”

Đường Manh nghiêng đầu, đôi mắt mèo long lanh đầy nghi hoặc.

Trong khoảnh khắc ấy, Nguyễn Quân Hành không sao mở miệng giải thích rằng nhà mình chỉ là căn phòng rách nát ở khu ổ chuột. Mẹ hắn đang nằm trên giường bệnh, món canh duy nhất bà còn có thể nấu được là nhờ vào vài bí quyết che giấu mùi tanh.

Họ giống như hai đường thẳng song song, vốn dĩ không nên giao nhau. Cuộc gặp hôm nay chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi sẽ qua đi.

Hắn nuốt khan, cuối cùng chỉ đáp: “Chúng tôi sắp chuyển nhà. Khi nào ổn định, nhất định tôi sẽ mời cậu đến dự tân gia.”

Đúng là hắn đang chuẩn bị dành dụm tiền để chuyển đi, sau khi ca phẫu thuật của mẹ thành công. Nếu khi đó Omega này vẫn còn nhớ đến, hắn sẽ mời.

“Được thôi.” Đường Manh hơi ngẩn ngơ gật đầu, nhưng rồi mắt lại sáng rực: “Vậy chúng ta trao đổi liên lạc đi!”

Cậu đưa ra chiếc quang não kiểu mới, dáng như một chiếc nhẫn tinh xảo.

Nguyễn Quân Hành lấy từ túi ra chiếc quang não cũ kỹ đã lỗi thời, mỉm cười, rồi hai người trao đổi thông tin.

Bữa ăn kết thúc, Đường Manh vẫy tay chào tạm biệt, bước đi như một chú chim sơn ca tràn đầy phấn khích.

Các đồng nghiệp lập tức ùa đến trêu chọc:
“Nguyễn ca, mau nói xem, làm sao câu được vị O giàu có kia thế!”
“Đã được người ta mời ăn cơm, còn phải gói đồ thừa về sao?”
“Phú quý rồi, chớ quên anh em đấy!”

Nguyễn Quân Hành chỉ cười, không đáp.

Một mình bước vào phòng vệ sinh, hắn nhìn gương, thấy gương mặt dần mất hết biểu cảm, chỉ còn lại vẻ thản nhiên giả vờ bình lặng.

Hắn tháo găng tay, lộ ra đôi bàn tay đầy sẹo xấu xí.

Dòng nước mát lạnh xối qua lòng bàn tay. Hắn vốc một vốc nước đá tạt lên mặt.

Chỉ cần nói thẳng: nhà ta ở khu ổ chuột, là có thể khiến đối phương từ bỏ ý định đến thăm.

Chỉ cần tháo găng tay, Omega kia sẽ không còn muốn nắm lấy tay hắn nữa.

Vậy tại sao mày không làm thế?

Khăn tay mềm mại lau qua bàn tay dính nước, giống như năm mười tuổi, hắn từng nghiêm túc chùi đi vết máu bám trên cánh tay máy.

Thật giả tạo.

Hắn nhìn Beta tuấn mỹ trong gương, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười hoàn hảo, vô hại.


Trong khi đó, rời khỏi nhà hàng cao cấp, Đường Manh vừa đi vừa suy ngẫm.

Cậu nhận ra, chính lúc Nguyễn Quân Hành buông lời nói dối, cậu mới chợt hiểu mình đã lỡ vượt quá giới hạn.

Trong sách, ở thời điểm này, Nguyễn Quân Hành chưa hề tích cóp đủ tiền để chuyển nhà. Hắn chỉ đang tìm một lý do lịch sự để khéo léo từ chối cậu.

Nghĩ lại, cậu thấy mình quả thực hành xử kỳ quặc.

Ban đầu, lý do Nguyễn Quân Hành cự tuyệt Nhậm Triều Bắc, một phần vì hắn coi thường Omega, phần khác là bởi người lạ bỗng dưng muốn hẹn hò. Ở góc độ nào đó, Đường Manh và Nhậm Triều Bắc chẳng khác gì nhau.

May mà hiện tại cậu chưa phân hóa thành Alpha. Có lẽ vì thế Nguyễn Quân Hành vẫn giữ được chút lễ phép.

Nếu cứ tiếp tục bám dính thế này, chắc chắn hắn sẽ chẳng thèm khách sáo nữa.

Không được. Cậu phải bình tĩnh. Muốn “công lược” được Nguyễn Quân Hành, cậu cần chuẩn bị kỹ càng như Nhậm Triều Bắc đã làm trong truyện.

Đầu tiên, phải theo dõi Nhậm Triều Bắc!

Y có còn định ra tay với Nguyễn Quân Hành và mẹ hắn không? Đây là điều mấu chốt để quyết định bước tiếp theo.

Nếu hắn đã chuẩn bị xuống tay, vậy mặc kệ đường đột hay không, cậu sẽ trực tiếp đưa mẹ Nguyễn đi.

Nếu hắn không còn hứng thú, cậu có thể thong thả tiếp cận. Nhưng dù thế nào, đêm nay cậu nhất định phải nhìn thấy Nguyễn Quân Hành.

Nghĩ vậy, Đường Manh bật quang não, thêm liên hệ với một người mang danh “Hương Thảo” trên chợ đen.

Trong truyện, nếu Đường Manh là vai trò gây hài, thì Hương Thảo lại là nhân vật làm nên tất cả bước ngoặt quan trọng.

Trong suất diễn đỉnh thứ hai, người này chính là bác sĩ tráo ca phẫu thuật, biến kế hoạch cấy tuyến Omega thành ca cắt bỏ tử *, cứu Nguyễn Quân Hành khỏi số phận bi thảm.

Còn suất diễn đỉnh nhất là ở phiên ngoại, Hương Thảo tiên sinh từ nghĩa trang đi ra, trong tay hắn ôm một bó phương thảo không tên mùi thơm ngào ngạt,  nhìn xuống Nhậm Triều Bắc đang quỳ trên mặt đất, ôm thi thể Nguyễn Quân Hành khóc rống.

Hương Thảo nói: “Ngài thực sự thích cậu ấy.”

Nhậm Triều Bắc vẻ mặt chết lặng.

“Vậy nên, khi cậu ấy hỏi tôi, phải làm thế nào để khiến ngài đau khổ hơn cả cái chết, tôi đã bảo cậu ấy: cậu có thể đi chết.”

Thần sắc hờ hững của Nhậm Triều Bắc rốt cuộc cũng dao động, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hương Thảo: “Là mày! Là mày hại chết em ấy!”

“Không phải tôi, là ngài.” Hương Thảo nở nụ cười, hắn cong lưng, đem bó phương thảo không biết tên đặt ở trước mộ mẹ Nguyễn, đối với di ảnh bà nhẹ giọng nói: “Nhưng là tôi lại hối hận, tôi cảm thấy so với để ngài chết lặng mà tồn tại, không bằng dứt khoát lưu loát mà chết.”

 Một khẩu súng tinh xảo đặt ở trong tầm tay Nhậm Triều Bắc. Hương Thảo nhẹ nhàng mà nói: “Nếu ngài yêu cậu ấy như vậy, tại sao không đi chết cùng cậu ấy đi?” 

Nhậm Triều Bắc an tĩnh lại. Sau một lúc lâu, hắn run rẩy giơ tay cầm lấy khẩu súng kia. Cùng với tiếng súng vang, máu tươi rực rỡ như hoa hồng, bắn tung tóe trên ngôi mộ chỉ có hoa phương thảo kia.

【 Hết phiên ngoại một 】

Chính phiên ngoại này là thứ duy nhất giúp Đường Manh không bị tức chết khi đọc xong cuốn sách.

Vậy nên, trong hiện thực, cậu càng khát khao được gặp Hương Thảo.

Sau khi thêm liên hệ, Đường Manh thử lần theo những gợi ý trong sách, mò vào mạng lưới chợ đen để tìm hiểu danh tiếng của vị “Hương Thảo tiên sinh” này.

Rất nhanh, cậu phát hiện: thời điểm hiện tại, Hương Thảo dường như vẫn chỉ là… một cây non vừa mới bén rễ.

Là giai đoạn khởi đầu cho một kẻ sẽ trở thành truyền kỳ trên chợ đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play