Chương 6

Khi nhận được ủy thác từ Đường Manh, Nguyễn Quân Hành đã có một thoáng hoài nghi liệu có phải thân phận mình bị lộ rồi không.

Hắn chăm chú nhìn lời mời kết bạn được Đường Manh gửi đến trên 2 chiếc quang não khác nhau, kiểm tra đi kiểm tra lại, mà vẫn không thể tin nổi — cậu Omega thoạt nhìn ngây thơ, thậm chí hơi ngốc nghếch kia, làm sao lại tìm được đến “Hương Thảo”.

Sắc mặt đang căng chặt của hắn, khi nhìn thấy tin nhắn vô tri tiếp theo từ Đường Manh, dần thả lỏng.

Có lẽ bởi vì trước đó không lâu, hắn từng giúp một quý phu nhân Omega tìm lại thú cưng bị thất lạc. Đường Manh có quen biết trong vòng tròn đó, có khả năng là nhờ qua vị quý phu nhân kia mà có được cách liên hệ hắn.

—— “Tôi cho rằng, điều con người thật sự cần nhất chính là một tấm chân thành.”

Omega xinh đẹp này, ngay cả khi nói chuyện trên mạng, từng con chữ vẫn tỏa ra thứ hồn nhiên đến mức có chút ngốc nghếch.

Chỉ nhìn câu nói này thôi, Nguyễn Quân Hành đã có thể tưởng tượng ra thần thái của Đường Manh: đôi mắt sáng ngời, hơi hơi mở to, tựa như chú mèo con chưa từng bị tổn thương, vì thế đối với bất kỳ ai cũng đều mang theo sự thân thiện.

Chân thành.

Với hắn mà nói, đó là thứ quá mức xa xỉ.

Nơi chợ đen này, “chân thành” là thứ xa xỉ chỉ có ở mấy tên coi tiền như rác.

—— “Cậu thêm tôi, hẳn là muốn bàn chuyện làm ăn.”
—— “Đúng vậy!”
—— “Vậy còn nói cái gì chân thành.”

Hắn thật sự muốn hung hăng bóp nát sự “ngây thơ đáng yêu” của tên nhóc coi tiền như rác này ngay lập tức.

—— “Giúp tôi điều tra, theo dõi Nhậm Triều Bắc. Tôi muốn biết dạo gần đây hắn làm gì, gặp ai, liên quan đến chuyện gì.”

Kết quả, kẻ coi tiền như rác kia lại chính là hắn.

Nụ cười nhàn nhạt trong vô thức nơi khóe môi Nguyễn Quân Hành biến mất ngay tức khắc. Hắn trầm mặc nhìn yêu cầu buôn bán này — thứ mà thật khó tin lại có thể xuất phát từ miệng của một Omega ngây thơ đáng yêu xinh đẹp.

Theo dõi một Alpha.
Còn phải nắm rõ toàn bộ hành tung.

Quả thực, cứ như một vở kịch tình yêu cố chấp đến mức bi thương:

Tiểu thiếu gia hào môn.
Vì tình yêu mà si mê mù quáng.

Cho dù Nhậm Triều Bắc đã nói ra bao nhiêu lời quá đáng.

Yêu đến thế sao?

Vì Nhậm Triều Bắc mà khóc cạn bao nhiêu nước mắt.
Vì Nhậm Triều Bắc mà chủ động tiếp cận Beta yêu thích trong miệng đối phương.
Vì Nhậm Triều Bắc mà không ngần ngại tìm đến chợ đen hỗn tạp, thuê người theo dõi.

Nguyễn Quân Hành bỗng nhớ lại, không lâu trước đây thôi, hắn còn âm thầm vui mừng vì được tận mắt chứng kiến Omega kia hai lần bộc lộ vẻ ngây ngô, đáng yêu. Niềm vui nho nhỏ ấy hắn vẫn luôn giấu kín trong lòng. Nhưng lúc này, khi bức màn được vén lên, tất cả lại biến thành một nỗi chua xót.

Nhưng nghĩ kỹ, dường như ngay cả tư cách để cảm thấy chua xót, hắn cũng không có.

“Được.”

Dù sao, hắn cũng nhận được một khoản thù lao rất cao. Thậm chí, trước khi kịp mở miệng báo giá cao chọc nhóc con coi tiền như rác này một phen, Đường Manh đã chủ động trả cho hắn nhiều hơn những gì hắn từng nghĩ.

Giống như bữa cơm hôm nay trong nhà ăn vậy.

Rõ ràng đã được ăn no, thế nhưng tại sao trong lòng hắn, cơn đói khát vẫn còn gặm nhấm không thôi?

---

“Vị tiên sinh này, ánh mắt ngài thật tinh tường. Đây là món trang sức cao cấp mới nhất quý này của cửa hàng chúng tôi. Chiếc nơ con bướm này ở giữa được khảm một viên đá mắt mèo khai thác từ tinh cầu Karanlis, phẩm chất vô cùng hiếm có. Ngài xem, mặt đá hẹp dài, phản quang dưới ánh sáng chẳng phải giống hệt như đôi mắt mèo sao?”

Nhân viên bán hàng đầy nhiệt tình giới thiệu với Nhậm Triều Bắc. “Dưới những cường độ ánh sáng khác nhau, nó sẽ thay đổi, giống hệt đôi mắt mèo.”

Alpha tuấn mỹ giàu có cầm món trang sức trong tay, dưới ánh đèn xa hoa xoay chuyển, đôi mắt sau cặp kính cơ giới chăm chú nhìn vào viên đá quý ở trung tâm nơ con bướm thật lâu.

Có lẽ ngay chính hắn cũng không nhận ra — nhưng lần chọn quà này, hắn thật sự đã dụng tâm.

“Ngài nhất định là đang muốn chọn quà cho người yêu phải không? Món này rất hợp với những Omega trẻ trung, đáng yêu.” Nhân viên mỉm cười nói.

Ánh mắt lạnh băng của Nhậm Triều Bắc xuyên thấu qua cặp kính, sắc bén như lưỡi dao không vui mà quét về phía nhân viên kia. Áp lực từ một Alpha cấp cao khiến người nọ sợ hãi cúi đầu, không biết mình đã lỡ lời chỗ nào.

Chỉ thấy bàn tay che kín gân xanh của Alpha gõ nhẹ hai cái lên bàn, lạnh nhạt ra lệnh: “Gói lại.”

“Đ-được…! Giá món này là…”

Alpha hiển nhiên chẳng mảy may để tâm đến con số đủ khiến người thường kinh sợ. Nhưng hành động ấy khiến Nguyễn Quân Hành, đang ngụy trang thành khách hàng, thoáng khựng lại.

Hắn chợt nhớ, số tiền thuốc men để chữa bệnh cho mẹ… cũng xấp xỉ con số này.

---

Nguyễn Quân Hành nhìn theo Nhậm Triều Bắc mang theo giỏ hoa quả và lễ vật, bước nhanh vào khu biệt thự nơi Đường Manh ở.

Nơi này kiểm soát nghiêm ngặt, hắn trong thời gian ngắn rất khó trà trộn. Khi bảo vệ định ngăn lại, một giọng nói dịu dàng vang lên:

“A, hình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó rồi?”

Nguyễn Quân Hành quay đầu.

Đường Manh mỉm cười với hắn, rồi thản nhiên bước qua, không hề để tâm thêm đến Nguyễn Quân Hành trong lớp mặt nạ mặt người.

Dựa vào thẻ thông hành của Đường Manh cùng lời chào hỏi, hắn thuận lợi theo vào.

Trong khu biệt thự, cây cỏ xanh tươi, hương hoa ngào ngạt.

Đường Manh bước đi nhẹ nhàng, bàn tay mảnh khảnh khẽ lướt qua nhành hoa như chú bướm dập dìu.

Nguyễn Quân Hành giữ khoảng cách, lặng lẽ đi sau. Cơn gió nhẹ mang theo hương hoa vô danh, xoay quanh đầu ngón tay cậu, rồi lại thổi tới Nguyễn Quân Hành.

Hắn khép mắt lại, cảm nhận sợi tóc khẽ lay động.

Khi mở mắt ra, hắn thấy Đường Manh bỗng dừng bước. Đối phương tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, đổi hướng, thay vì về nhà lại rẽ vào hoa viên nhỏ bên cạnh.

Đó là một ngôi nhà pha lê trong suốt, bên trong trồng đầy thực vật xa lạ với Nguyễn Quân Hành. Có cây cao lớn, cành lá xum xuê rủ xuống như thác nước màu xanh, có hoa nhỏ li ti như những ngôi sao điểm xuyết.

Nhưng nổi bật nhất chính là bồn hoa tròn ở trung tâm, chỉ có một đóa hoa hồng phấn nở rộ kiều diễm.

Đường Manh ngồi xuống ghế treo bên cạnh, lấy ra từ túi một cái bông dặm phấn, soi gương, cẩn thận che đi đôi mắt còn vương đỏ. Hắn soi bên trái, chỉnh bên phải, xác định rằng không còn dấu vết đã khóc, mới đứng dậy rời đi.

Nguyễn Quân Hành không đi theo nữa.

Bởi từ giờ, so với hắn, Đường Manh sẽ càng biết rõ hành tung của Nhậm Triều Bắc hơn.

Hắn lẳng lặng ngồi lại trên ghế treo, nhớ đến dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của Đường Manh. 

Trong mối quan hệ này, Omega kia chưa từng tiết lộ nỗi ủy khuất với gia đình. Vì vậy, Alpha mang theo quà tặng quý giá tới cửa, ắt hẳn sẽ được chào đón như “con rể lý tưởng”.

Nguyễn Quân Hành khép mắt. Trong nhà pha lê không có gió, tự nhiên cũng chẳng còn những rung động mong manh khiến sợi tóc khẽ bay.

---

Từ nhà Đường Manh rời đi, Nhậm Triều Bắc lái xe huyền phù, nhưng không quay về Nhậm gia, mà lại hướng đến khu ổ chuột.

Nguyễn Quân Hành nhận ra sự bất thường. Hắn không đi sau, mà lập tức rảo bước về nhà, cuối cùng về đến trước cả Nhậm Triều Bắc.

“Xin lỗi, nhà tôi đơn sơ, không tiện tiếp đón khách quý như ngài.”

Beta tuấn mỹ, không kiêu ngạo hay siểm nịnh, bước ra từ căn nhà cũ kỹ, đứng trước mặt Nhậm Triều Bắc.

Hắn mặc quần áo cũ kỹ, không phải đồng phục công nhân được cắt may chỉnh tề, giấu đi vóc dáng ưu việt. Nhìn qua không còn vẻ sáng sủa, ngăn nắp như khi trong nhà ăn.

Nhậm Triều Bắc không bước vào. Giày da bóng loáng giẫm trên tấm thảm cũ, kính cơ giới quét một vòng xung quanh, số liệu cho ra một đánh giá cực kém:

【Không thích hợp cho con người cư trú.】

Hắn hơi cau mày, “Hoàn cảnh tác chiến khắc nghiệt hơn ta cũng từng đi qua. Nơi này, đối với Alpha mà nói, chẳng là gì cả.”

Ánh mắt hắn dừng trên đôi tay thô ráp đã tháo găng của Nguyễn Quân Hành.

Đôi tay ấy, buổi chiều đã từng được một Omega thân mật nắm lấy.

“…… Nhưng nơi này không thích hợp để nuôi một đóa hồng.”

Hắn lạnh nhạt nói: “Quá mỏng manh. Chỉ sống nổi trong nhà kính. Chỉ cần hoàn cảnh khắc nghiệt một chút thôi, sẽ chết ngay. Có người thậm chí xây cả căn nhà pha lê chỉ để che chở cho một đóa hồng như vậy.”

“Tôi không thích chăm sóc loại kiều quý như thế. Phiền phức.”

Từ túi áo vest, hắn lấy ra một tấm danh thiếp dát vàng cổ điển. Trong thời đại ai cũng trao đổi bằng quang não, chỉ những kẻ thượng lưu mới còn dùng đến loại vật xa hoa mà vô dụng này.

“Ở đây không tiện chăm sóc bệnh nhân. Nếu cần, tôi sẽ sắp xếp người đón mẹ cậu, đưa bà đến gặp bác sĩ giỏi nhất.”

Tấm danh thiếp được đưa ra trước mặt Nguyễn Quân Hành.

“Vô công bất thụ lộc.” Beta khẽ đáp: “Ngài muốn tôi làm gì?”

làm t*nh nhân khế ước của tôi

Đó vốn là lời Nhậm Triều Bắc định nói.

Hắn từng điều tra qua tư liệu của Nguyễn Quân Hành: Beta xuất thân từ khu ổ chuột, mẹ là Omega mang chứng rối loạn tuyến thể, học ở Học viện Quân sự Liên bang, ngành chế tạo cơ giáp. Vì chữa bệnh cho mẹ, hắn vừa học vừa làm, nhưng những công việc lặt vặt đó không đủ để chi trả nổi số tiền thuốc men cao ngất ngưởng.

Một Beta sạch sẽ, cùng với một điểm yếu lớn để uy hiếp.

Là tấm lá chắn hoàn hảo.

Hơn nữa, hắn vừa có ngoại hình, vừa có đầu óc, nếu có đủ tài chính, chắc chắn sẽ xuất sắc hơn nhiều so với hiện tại.

Nếu nhất định phải tìm bạn đời, so với những bình hoa Omega kia, hắn thà chọn Beta này.

Nhưng khi lời nói đến khóe môi, Nhậm Triều Bắc bỗng nhớ đến đôi mắt kia — đôi mắt như mắt mèo bốc cháy, mãi khắc sâu trong tâm trí hắn.

Đường Manh, Omega cấp S.
Độ xứng đôi với hắn: 90%.
Gia cảnh không tồi, dung mạo tuyệt mỹ, ước mơ là kết hôn và sinh con.

Ngoài vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, toàn bộ tư liệu về Đường Manh đều nhạt nhẽo, dễ dàng đoán trước.

Vốn cho rằng Omega như cậu có thể dễ dàng bị bóp nát.
Một đóa hồng chẳng chịu nổi mưa gió.

Thế nhưng, xúc cảm mềm mại từ bàn tay kia lại hiện rõ trong tâm trí hắn. Mượt mà, tựa tơ lụa thượng hạng, khiến bất kỳ loại vải nào cũng trở nên thô ráp khi so sánh. Đây là hấp dẫn thể xác của độ xứng đôi 90%

Giáo viên sinh lý từng giảng: nếu độ xứng đôi giữa AO vượt quá 90%, một khi kết hợp, Alpha trong thời kỳ mẫn cảm sẽ không thể rời xa Omega. Càng là Alpha mạnh mẽ, khi đó sẽ càng trở nên yếu ớt. Không có tin tức tố của Omega, thậm chí còn tệ hơn so với khi còn độc thân.

“Nếu độ xứng đôi là đúng 90% thì sao?” Cậu bé Nhậm Triều Bắc từng hỏi.

“Vậy thì, khoảng cách với luân hãm cũng chỉ còn một bước.”

Cảm giác bàn tay ấy chợt biến thành mảnh sứ sắc bén, cắm sâu vào da thịt.

Bàn tay đang siết chặt bên hông chậm rãi buông lỏng. Sắc mặt hắn không đổi, giọng nói vẫn lạnh như băng:

“làm t*nh nhân khế ước của tôi, và…”

“…giữ khoảng cách với đối tượng xem mắt của tôi.”

---
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play