Chương 1


 Đường Manh cầm chiếc gương cỡ bàn tay, hài lòng ngắm nhìn mái tóc ngắn màu vàng óng được uốn cong nhẹ và xõa tung tự nhiên, đặc biệt là chỏm tóc ngốc trên đỉnh đầu vừa được xử lý bằng máy uốn và keo xịt cố định.

 Kiểu tóc, hoàn mỹ ~

 Nhờ kiên trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, làn da của cậu cũng trở nên mịn màng, chỉ cần phủ một lớp phấn mỏng là đã có được lớp trang điểm hoàn hảo.

 Làn da, hoàn mỹ ~

 Thoa thêm một lớp son dưỡng, đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra hôn gió vào gương một cái “chụt”. Còn chưa kịp tự tin mà ban cho bản thân lời khen “hoàn mỹ” thứ ba, một nhân viên phục vụ đã bưng khay bước vào.

 Trong gương phản chiếu gương mặt góc cạnh cùng đường viền cằm sắc sảo của một Beta phục vụ, khóe môi còn khẽ cong lên như đang nén cười.

 Đường Manh: “……!”

 Trong chớp mắt, mặt cậu đỏ bừng. Vội vàng thu gương lại, làm bộ ngó nghiêng xung quanh như đang ngắm cảnh.

 Người phục vụ với đôi găng tay trắng nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống bàn.
 “Ngài gọi sữa nóng. Xin hỏi bây giờ có muốn dùng bữa luôn không?” – giọng hắn ta trầm thấp, êm tai, toát lên sự chuyên nghiệp dù rõ ràng đang cố nén cười.

 Đường Manh vội đưa tay che mặt, nhỏ giọng đáp:
“Không… không cần. Tôi còn đang đợi người.”

 Trong lòng thầm thề: Kiếp sau, nhất định phải biết chọn tình huống mà tự luyến thôi, hu hu…

 “Vâng.” Người phục vụ dừng lại một thoáng rồi mỉm cười nói tiếp:
 “Hôm nay ngài thật sự rất xinh đẹp.”

 Đường Manh vừa thẹn vừa giận đến mức muốn độn thổ, chỉ còn biết nâng ly sữa nóng lên uống một ngụm. Cậu cảm thấy cả đỉnh đầu mình cũng bốc hơi nóng chẳng khác gì ly sữa kia.

 Đợi người phục vụ rời đi, Đường Manh đưa mu bàn tay áp lên khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh lén liếc nhìn bóng dáng cao gầy của Beta đó.

 Hắn ta mặc đồng phục phục vụ cao cấp, bộ vest ôm sát người, vai rộng eo thon, dáng người cân đối hoàn hảo khiến cho một bộ trang phục vốn bình thường lại trở nên sang quý khác lạ. So với gọi là nhân viên phục vụ, nhìn hắn ta còn giống một người mẫu hơn.

 Ngay bên cạnh Beta đó, một Alpha cao lớn bước đến. So với Beta mặc vest chỉnh tề, Alpha này ăn mặc đơn giản hơn nhiều: áo thun thể thao, quần jogger, giày sneakers, dường như vừa tập luyện xong. Trên sống mũi hắn mang kính AR lạnh lùng, càng làm nổi bật khí chất sắc bén, ưu tú.

 Gương mặt hắn mang vẻ trào phúng điển hình của thiên tài – ở ngoài đời còn khó tiếp cận hơn cả trong ảnh chụp.

 Nhưng nhớ đến thân phận của đối tượng xem mắt lần này, ánh mắt Đường Manh lập tức sáng lên, trên môi nở nụ cười ngọt ngào đã luyện trước gương hàng trăm nghìn lần ——

 Một Alpha cấp S, đỉnh cấp, độ phù hợp với cậu lên đến 90%. Theo tính toán của hệ thống trí tuệ nhân tạo hàng đầu Liên Bang, hai người họ nhất định có thể sinh ra những đứa trẻ mang chất lượng gen siêu việt.

 Đường Manh – một Omega hiếm hoi cấp S, xinh đẹp rực rỡ. Lý tưởng lớn nhất trong đời cậu chính là tìm được một Alpha hoàn mỹ xứng đôi vừa lứa, sinh hai đứa con thông minh đáng yêu, cùng nhau xây dựng một gia đình hoàn hảo.

Trong danh sách đối tượng xem mắt, Nhậm Triều Bắc chính là Alpha cấp cao được ưu tiên hàng đầu.

 Vì buổi hẹn này, Đường Manh đã chuẩn bị vô cùng chu đáo: cậu không chỉ phối hợp quần áo, trang sức trong suốt cả tuần, mà còn dùng gấu bông giả làm “đối tượng hẹn hò”, luyện tập lời thoại lãng mạn hàng chục lần. Cậu thậm chí còn tìm hiểu trước sở thích của Nhậm Triều Bắc, vì thế mà đã ra sức nghiên cứu vô số tài liệu liên quan đến cơ giáp.

 “Xin chào, tôi là Đường Manh, tôi ——”

 “—— Tôi không thích Omega.”

 Đó là câu đầu tiên Nhậm Triều Bắc nói.

 Đường Manh, gương mặt đỏ bừng, ngẩn người “A…?” một tiếng. Đôi mắt tròn xinh đẹp của cậu mở to, giống hệt chú mèo Ragdoll nhỏ bị vứt bỏ, ngơ ngác nhìn người đối diện.

 Nếu lời nói quá nặng, cậu sẽ khóc. Nhưng nếu quá nhẹ, lại thành ra lì lợm dai dẳng – phiền phức vô cùng.

 Nhậm Triều Bắc nhíu mày, ngón tay gõ mặt bàn cộc cộc, mu bàn tay nổi rõ đường gân xanh. Hắn cất giọng trầm thấp, từng chữ dứt khoát như đang đọc báo cáo quân sự:

 “Hôm nay tôi tới đây chỉ để ứng phó với trưởng bối, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ ghép đôi do Hệ thống Liên Bang phân phối.”

 “Trong mắt tôi, Omega trời sinh yếu ớt, ngoài khả năng sinh sản mạnh mẽ thì chẳng có điểm nào đáng giá.”

 Vừa dứt lời, một bàn tay khẽ chạm lấy tay hắn. Đó là một đôi bàn tay vô cùng đẹp: mười ngón thon dài, khớp xương mảnh mai, đầu ngón phủ sắc hồng nhạt, làn da mềm mại chưa từng vướng bụi trần. Giờ phút này, bàn tay ấy khẽ run rẩy…

 Giống như đôi mắt mèo đang run lên từng nhịp kia – ánh mắt van nài hắn đừng nói nữa.

 Nhậm Triều Bắc dễ dàng đè chặt bàn tay ấy xuống, nhìn khuôn mặt đối diện dần mất hết huyết sắc, trắng bệch như một tờ giấy:

 “Tôi không thích cảm giác bị pheromone chi phối. Nó khiến tôi mất lý trí, biến thành một con dã thú.”

 “So với Omega, tôi thiên về việc kết hợp với Beta hơn.”

 Đường Manh nghẹn ngào, hơi thở đứt quãng. Nhìn Nhậm Triều Bắc cao ngạo trước mặt, cậu chợt thấy bóng dáng của cha mình – một Alpha hoàn mỹ trong mắt người ngoài, nhưng lại thường dùng ngôn từ cay nghiệt để giày vò người vợ Omega yếu đuối trên bàn cơm. Ánh mắt, thần thái ấy… giống hệt nhau.

 “Ít nhất Beta đều thẳng thắn, không quanh co khó chiều như Omega.”

 Đừng nói nữa…

 Cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nặng nề. Đường Manh cúi gập người, tay run rẩy áp lên ngực, đầu ngón tay xuyên qua lớp cài áo lấp lánh, dùng sức ấn mạnh vào trái tim đang nhói buốt.

 “Tôi chỉ là đang trình bày sự thật, cậu không cần phải giả vờ….”

 Những lời phía sau, Đường Manh nghe không còn rõ. Trong đầu cậu vang lên một âm thanh chói tai, kèm theo vô số mảnh ký ức kỳ lạ ập đến:

《 Người yêu Beta không thể bị đánh dấu 》

 Nhậm Triều Bắc – một Alpha kiêu ngạo, ghét bỏ Omega, chán ghét việc mất khống chế vì pheromone. Hắn tôn sùng tinh thần cộng minh, khát khao sự hấp dẫn từ linh hồn. Hắn từng nghĩ cả đời này mình sẽ luôn lý trí… cho đến khi gặp Nguyễn Quân Hành, một Beta không thể bị đánh dấu.

 Sau vô số lần cầu yêu thất bại, lý trí của hắn bị căn bệnh mất kiểm soát nuốt chửng. Hắn từng hy vọng đó chỉ là một Omega đặc biệt của riêng mình…

 Đường Manh: “……?”

 Cái quái gì vậy? Sao lạ quá… xem lại lần nữa.

 Trong cuốn tiểu thuyết này, Nhậm Triều Bắc là nam chính công: mạnh mẽ, ngạo mạn, cuối cùng vì tình mà hoá thành chó điên. Hắn thậm chí muốn tiến hành cải tạo giới tính cho Nguyễn Quân Hành – nhân vật thụ – để cưỡng ép hắn có tuyến thể Omega, từ đó đánh dấu hắn vĩnh viễn. Chỉ tiếc, phẫu thuật thất bại. Bởi Nguyễn Quân Hành quá thông minh, dễ dàng phá vỡ âm mưu đen tối của Alpha biến thái này.

 Đường Manh: “……???”

 Nguyễn Quân Hành – nhân vật thụ chính, dù là Beta nhưng gần như hoàn mỹ: vừa sở hữu sức mạnh như Alpha, vừa dịu dàng như Omega. Hắn thậm chí còn có được thể chất ưu việt của Alpha kết hợp với khả năng sinh sản mạnh mẽ của Omega.

 Đương nhiên, năng lực sinh sản ấy chỉ xuất hiện sau khi hắn trải qua lần tái phân hoá thứ hai.

 Khi đó, Hệ thống trí tuệ nhân tạo của Liên Bang đã ca ngợi hắn:
“—— Một cơ thể tuyệt hảo để nhân giống.”

 Đường Manh: “??????”

 Trong mối tình ngược luyến cường thủ hào đoạt ấy, Đường Manh chỉ đóng vai trò một nhân vật phụ “tấu hài”.

 Ở giai đoạn đầu, cậu là một Omega. Trong lúc nam chính công và thụ dây dưa, Đường Manh một mực mặt dày đeo bám. Đến giữa truyện, cậu bất ngờ tái phân hoá thành Alpha, đổi tên thành Đường Mãnh, rồi ngược lại đi dây dưa với nhân vật thụ, quấn lấy đến chết cũng không buông.

 Có thể nói, nhân vật này chẳng có chút liêm sỉ nào: theo đuổi đối tượng linh hoạt, đổi phe như chong chóng, mà rốt cuộc chẳng ai chọn. Sự tồn tại của cậu chỉ để thêm vài đoạn hài hước cho một cuốn truyện ngược nặng nề.

 Ví như, vào ngày định mệnh khi công – thụ gặp nhau, Đường Manh đã ngồi trong căn tin, chu môi tự tập cười trước gương. Đúng hôm ấy, đó cũng chính là ngày Nguyễn Quân Hành nở nụ cười đầu tiên —— và cũng là nụ cười cuối cùng trong đời.

 Bởi sau hôm ấy, hắn bắt đầu mối tình ngược luyến dây dưa cùng Nhậm Triều Bắc.

 Hắn khóc, hắn hận, hắn đau thương, hắn vẫn phải cười gượng.

 Đường Manh: “…………” Tôi xem đến sắp phát điên luôn rồi.

 Nguyễn Quân Hành – xuất thân từ xóm nghèo, là một Beta. Vì mẹ ruột Omega mắc bệnh nặng, hắn phải gánh vác đủ loại công việc vặt để gom góp tiền chữa trị. Nhưng ngay khi gom đủ số tiền khổng lồ để cứu mẹ, hắn lại vướng vào Nhậm Triều Bắc – Alpha quyền thế hiển hách.

 Nhậm Triều Bắc, trong cơn bức bách vì kỳ phát tình, đã lấy mẹ hắn ra uy hiếp: nếu Nguyễn Quân Hành không ký vào khế ước tình ái, hắn sẽ điều động hết tất cả bác sĩ đủ tư cách chữa trị.

 Vì mẹ, Nguyễn Quân Hành buộc phải bước vào bóng tối cả đời.

 Hắn vốn nên có tương lai rộng mở, nhưng Nhậm Triều Bắc lại sợ hắn chạy thoát, cắt đứt mọi con đường bay lượn của hắn.

 Hắn trốn, rồi lại bị bắt về. Thân thể cường tráng khiến hắn dù bị tra tấn dã man, thương tích chằng chịt, vẫn có thể hồi phục nhanh chóng.

 Nhậm Triều Bắc càng hận sự kiên cường ấy, càng hận ánh mắt lãnh đạm của hắn —— dẫu bị dày vò thế nào, cũng không để lại dấu vết gì trên tâm hồn Beta này.

 Trong những lúc phát điên vì kì mẫn cảm, Nguyễn Quân Hành chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng đôi mắt hờ hững, chứa đựng cả thương hại.

 Vì thế, Nhậm Triều Bắc đã đưa ra một quyết định điên cuồng.

 Hắn muốn biến Nguyễn Quân Hành thành Omega của riêng mình.
 Hắn muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt kia cũng nhuộm lên sắc dục vọng.

 Nhưng… ai có thể nói cho hắn biết, vì sao từ phòng giải phẫu đẩy ra lại là một Nguyễn Quân Hành đã mất hoàn toàn năng lực sinh sản sau lần tái phân hoá thứ hai?!

 Nhìn ánh mắt lãnh đạm xen lẫn trào phúng của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc mới bàng hoàng nhận ra —— thì ra Beta này đã sớm nhìn thấu toàn bộ kế hoạch. Sở dĩ hắn “ngoan ngoãn” nằm lên bàn mổ, chẳng qua là vì đã cùng bác sĩ bí mật thông đồng, thực hiện một ca phẫu thuật cắt bỏ tử * vĩnh viễn.

 Ngày ấy, khi biết Nguyễn Quân Hành sau tái phân hoá đã sinh ra tử *, Nhậm Triều Bắc mừng rỡ như điên.
 Thế nhưng giờ đây, hắn lại bi thương đến cùng cực.

 “Nhậm Triều Bắc, ngươi không thấy chính mình rất nực cười sao? Rõ ràng khinh thường Omega yếu đuối, vậy mà lại muốn biến ta thành Omega.”

 Câu chuyện đi đến kết cục.
Nguyễn Quân Hành, thân thể đầy thương tích, lảo đảo bước về phía mộ phần của mẹ.

 Mẹ hắn đã chết… ngay trên chiếc bàn mổ lẽ ra dùng để kéo dài mạng sống.

 Khi ấy, bởi vì khế ước tình ái cùng Nhậm Triều Bắc giằng co, bệnh tình mẹ hắn bỗng chuyển biến xấu một cách đột ngột. Dù hắn lập tức đồng ý mọi yêu cầu của Nhậm Triều Bắc, vẫn muộn một bước.

 “Mẹ… xin lỗi, con không thể cứu được mẹ.”
 “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
 “Mẹ, kiếp sau… con vẫn có thể làm con của mẹ không?”

 Beta tuấn mỹ ngã xuống trước phần mộ. Khi Nhậm Triều Bắc một lần nữa đuổi theo, trong lồng ngực hắn chỉ còn một thi thể lạnh ngắt. Đôi mắt kia sẽ không bao giờ mở ra nữa, cũng không còn ánh nhìn lãnh đạm xen lẫn trào phúng như ngày nào.

 Hắn đã chết.

Khoảnh khắc ấy, Nhậm Triều Bắc ước rằng… giá mà hắn chưa từng để lại bất cứ dấu vết nào trên thể xác và tinh thần Beta này.

 Chính văn kết thúc.

 Đường Manh: “……………………”

 A a a a a a!!! Tại sao lại dùng dao tình thân mà đâm tôi chứ?!

 Toàn bộ áp lực nặng nề từ nãy giờ hoá thành nước mắt, trào ra ào ạt. Đường Manh khóc đến nức nở, gương mặt ướt đẫm, khoé mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng hồng.

 “… Dù cậu có khóc, tôi cũng sẽ không thích một Omega như cậu.”
 Giọng nói lạnh nhạt của Nhậm Triều Bắc lại vang lên bên tai.

 Đường Manh: Aaaa cái tên cặn bã này! Câm miệng ngay!!!

 Cậu cố gắng ngừng khóc, hung hăng trừng mắt về phía Nhậm Triều Bắc. Nhưng đôi mắt ướt nhòe lại chẳng có chút sức thuyết phục nào, trái lại càng giống như đang nhăn mày níu giữ Alpha kia.

 Cậu khóc… thật sự rất đẹp.
Nếu là bất cứ Alpha nào khác, có lẽ đã sớm mềm lòng trước dáng vẻ lê hoa đái vũ ấy.

 Đáng tiếc, đối diện cậu lại là Nhậm Triều Bắc, người chỉ càng nhíu mày sâu thêm.

 Một bàn tay thon dài, đeo găng trắng, chậm rãi đưa tới, trong tầm nhìn mờ lệ của Đường Manh hiện ra… một chiếc khăn tay.

 Thanh âm trầm thấp của Nhậm Triều Bắc khựng lại giây lát, rồi cất lời:
 “Tôi chỉ thích Beta. Ví dụ như… hắn.”

 Đường Manh luống cuống nhận lấy khăn, lau nước mắt. Nhưng khi nghe câu nói quen thuộc kia, cậu ngơ ngác ngẩng lên, đôi mắt hồng ửng lọt thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của một người khác.

 Ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, ánh mắt trầm lặng ôn nhu, lại ẩn chứa một chút thương hại.

 Thanh tuyến trầm thấp dịu dàng cất lời, đọc ra đúng câu trong sách:

 “Đừng khóc, khóc rồi sẽ không còn xinh đẹp nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play