Chương 3
“... Đương nhiên là có thể.”
Nguyễn Quân Hành trên mặt hiện ra nụ cười ôn nhu hoàn hảo.
Dù sao đây cũng không phải thật sự là xem mắt.
Chỉ coi như đang làm công cụ cho người khác mà thôi, đâu có gì quan trọng.
Giáo dưỡng của hắn khiến hắn không muốn làm vị Omega này xấu hổ. Có lẽ còn một chút nguyên nhân khác khiến hắn không nỡ từ chối, nhưng Nguyễn Quân Hành cũng không muốn truy cứu thêm.
Tốt rồi!
Đường Manh lập tức làm một động tác “mời” với Nhậm Triều Bắc: mời anh cút đi cho.
Ngón tay Nhậm Triều Bắc gõ mạnh một cái xuống mặt bàn, gần như bị tức cười đến run rẩy, lạnh giọng:
“Nhà họ Đường rốt cuộc nuôi dưỡng ra cái dạng Omega lả lơi ong bướm gì thế này?”
Chưa kịp để Đường Manh phản kích, người vốn nhìn như có tính tình hiền hoà – Nguyễn Quân Hành – bỗng nhiên mở miệng:
“Vị tiên sinh này, làm ơn chú ý một chút tố chất của ngài. Xin đừng hạ thấp một Omega.”
Đường Manh: “?!” Thôi xong!!!
Trong nguyên tác, ở chương 2, sau khi Nhậm Triều Bắc nói xong câu: “Có hứng thú cân nhắc kết giao với tôi không?”, hắn liền hối hận ngay. Bởi hắn đối với việc tìm bạn đời luôn cực kỳ khắt khe, không phải cứ tùy tiện là có thể chọn. Lúc ấy chẳng qua do bị một Omega chán ghét làm hắn khó chịu, tình cờ lại thấy một Beta bề ngoài không tệ, trong phút chốc mới buột miệng nói vậy.
Tên Beta đó vốn chỉ là phục vụ trong một nhà hàng cao cấp, gia cảnh chắc cũng nghèo khó. Người nghèo trong cuộc sống dễ chịu nhiều cám dỗ, có khi nhìn ngoài thì sạch sẽ, chỉnh tề, nhưng bên trong đã đầy vết sẹo.
Nhưng rồi Nguyễn Quân Hành từ chối, một câu đã nói rõ nhân phẩm của hắn:
“Vị tiên sinh này, tôi không hứng thú với một kẻ hạ thấp Omega.”
Câu nói ấy khiến Nhậm Triều Bắc càng thêm hứng thú với Nguyễn Quân Hành.
Hắn là Alpha chán ghét Omega, nhưng tuyệt đại đa số Alpha khác lại không cùng chí hướng. Theo bản năng, Alpha luôn khao khát Omega, dù không có tình yêu thì cũng bị ham muốn chi phối.
Alpha thường có biểu hiện là không thể rời xa Omega như thế. Một Alpha dù có chán ghét Omega đều vẫn sẽ nguyện ý cưới một người vợ Omega.
Còn Beta thì không có pheromone, về lý mà nói sẽ không bị thể chất Omega ảnh hưởng, càng có thể lý trí mà phân tích. Vậy mà, Nguyễn Quân Hành – một Beta – lại có đồng cảm dư thừa đối với Omega?
Quả thật rất thú vị.
Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc Beta này có thể giữ được sự thản nhiên ấy đến bao lâu.
……
Đây vốn là tình tiết chương 2.
Đường Manh không ngờ dù cậu đã cố ý “đi chệch kịch bản”, thế nhưng lời thoại của Nguyễn Quân Hành vẫn không khác bao nhiêu!
Chết rồi chết rồi!
Vừa thấy ánh mắt Nhậm Triều Bắc thoáng nheo lại, Đường Manh như nhìn thấy trước hàng trăm chương dây dưa ngược tâm tiếp theo.
Trong khi ánh mắt Nhậm Triều Bắc càng lúc càng sâu thẳm, Đường Manh vội vàng đứng dậy, đi nhanh đến trước người Nguyễn Quân Hành, lấy thân hình gầy yếu che chắn cho Beta còn cao hơn cậu một cái đầu:
“Nhậm Triều Bắc, có gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi, đừng dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó anh ấy!”
Giọng vẫn còn khàn khàn vì vừa khóc, nhưng từng chữ đều kiên định.
Nhậm Triều Bắc nhìn thấy Omega này run rẩy trong áp lực của hắn, cổ trắng ngần căng cứng, dường như đã đến cực hạn, không dám đối diện trực tiếp. Khi cậu xoay người, lộ ra sau gáy bị những lọn tóc vàng che khuất.
Nếu sợi tóc ấy rơi xuống, đó hẳn là vị trí tuyến thể.
Răng nanh Nhậm Triều Bắc hơi ngứa.
Đường Manh lại quay đầu nhìn thẳng Nguyễn Quân Hành. Trong đầu nhớ tới những bất lực của người này trong sách – chỉ vì không có ai đứng ra giúp, hắn mới từng bước một rơi vào vực thẳm không lối thoát.
Nhưng lần này sẽ khác.
Nước mắt còn chưa khô, nhưng gương mặt Đường Manh lại toát lên vẻ trang trọng:
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Nguyễn Quân Hành bỗng nhớ đến người mẹ Omega yếu ớt của mình. Bà luôn nằm trên giường bệnh ẩm thấp, gương mặt khô vàng gầy gò – vốn chẳng có điểm nào giống với Omega xinh đẹp này.
Năm mười tuổi, khuôn mặt hắn còn non nớt, pha lẫn nét trẻ con, diện mạo càng xinh đẹp như là một Omega. Trong khu xóm nghèo hỗn loạn, hắn bị một lão già Alpha chắn trước cửa nhà - gọi là nhà nhưng đúng hơn phải là một bãi rác.
Lão Alpha đó định giở trò bẩn thỉu với hắn.
Người mẹ Omega của hắn gắng gượng đứng dậy, chắn trước mặt con, giọng yếu ớt nhưng kiên định:
“Có gì thì nhắm vào tôi, đừng động đến đứa bé.”
Mẹ quay đầu, gương mặt gầy gò rơi nước mắt, nói:
“Đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Khi ấy, Nguyễn Quân Hành giả vờ thành một đứa bé mờ mịt, yếu đuối, để kẻ kia lơi lỏng cảnh giác. Rồi hắn rút ra cánh tay máy rách nát giấu sau lưng, đập thẳng vào bóng dáng đáng khinh đó.
Người ta nói: ba tuổi thấy nhỏ, mười tuổi thấy già. Có lẽ câu này thật sự mang theo sức dự báo đáng sợ. Ngay khoảnh khắc thân ảnh kia ngã xuống, hắn dường như thấy rõ cả đời mình sẽ theo đuổi và bảo vệ điều gì.
Nguyễn Quân Hành bản năng nở nụ cười nhu nhược, giấu đi sắc bén trên gương mặt, dịu dàng nhìn Omega trước mắt:
“Được.”
Nhìn cảnh tượng Omega và Beta tình chàng ý thiếp trước mặt, Nhậm Triều Bắc cuối cùng cũng không nhịn nổi. Hắn đẩy gọng kính, hừ lạnh:
“Thật chẳng thú vị.”
Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi, không buồn biểu lộ thêm cảm xúc nào với Omega ngốc nghếch kia. Hắn biết, Omega này chỉ đang cố thu hút sự chú ý của hắn, nếu hắn thật sự đáp lại thì chẳng khác nào rơi vào bẫy.
Thấy Nhậm Triều Bắc bỏ đi, Đường Manh lập tức kéo Nguyễn Quân Hành ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi, rồi tự mình cũng vui vẻ ngồi xuống.
Alpha đã đi hết, nhưng Omega nhỏ này vẫn quyết tâm diễn trọn vai trong buổi xem mắt. Nguyễn Quân Hành bất đắc dĩ nói:
“Cậu không cần phải như vậy. Kỳ thật chúng ta đều hiểu, cái mà cậu thật sự coi trọng ở tôi là gì.”
Hắn vẫn không nỡ nói quá thẳng, sợ làm đối phương xấu hổ.
Đối diện ánh mắt thản nhiên kia – ánh mắt từng được sách miêu tả lặp đi lặp lại – Đường Manh lần đầu tiên đồng cảm với Nhậm Triều Bắc. Đúng là loại ánh mắt như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư người khác, khiến ai bị nhìn chằm chằm cũng muốn làm gì đó để cứu vãn thể diện.
Nhưng Đường Manh lại khác.
Cậu rất rõ mình chỉ là một “bình hoa xinh đẹp”, và cũng chấp nhận điều đó. Dù sau này có biến thành Alpha, thì nhiều năm làm “bình hoa” cũng rèn cho cậu một tính thẳng thắn, thành thật đối diện sự thật.
Cậu tin rằng giữa người với người, quan trọng nhất chính là chân thành.
“Hả?”
Giọng Đường Manh bỗng cao vút, cao đến mức có khi Nhậm Triều Bắc vừa đi ra ngoài vẫn còn nghe thấy:
“Anh làm sao biết tôi muốn cùng anh sinh hai đứa bé thông minh, đáng yêu chứ?!”
Nhậm Triều Bắc lảo đảo – lần đầu tiên sau khi trưởng thành, suýt nữa ngã sấp mặt.
Nguyễn Quân Hành thì vừa uống nước liền sặc, ho sặc sụa đến mức cả gương mặt đỏ bừng, không biết là do ngạt hay do xấu hổ.
“Tôi… khụ khụ… tôi…”
Đường Manh lập tức nhào qua vỗ lưng giúp hắn thuận khí, còn thuận miệng bổ sung một câu “kinh thiên động địa”:
“Nếu anh cảm thấy hai đứa là nhiều, thì một đứa cũng được. Nhưng một đứa là mốc tối thiểu đó, anh chắc chắn chịu được chứ?”
Ánh mắt Omega xinh đẹp kia đầy lo lắng chân thành. Nguyễn Quân Hành buông ly nước, vành tai đỏ ửng, nghiến răng nói:
“Đương nhiên là được.”
Đường Manh thở phào:
“Vậy thì tốt rồi. Thật ra có hai đứa vẫn là tốt nhất, như vậy sau này dù cha mẹ mất sớm, bọn trẻ còn có anh chị em làm bạn. Anh thấy đúng không?”
Nguyễn Quân Hành: “…” Tại sao câu chuyện lại biến thành bàn chuyện con cái rồi?!
Đường Manh bưng ly sữa uống một hơi lớn, trên môi còn dính một vòng sữa, trông hệt như một đứa trẻ chưa lớn.
“Anh muốn ăn gì? Bữa này tôi mời!”
Là một Omega truyền thống, Đường Manh vốn luôn nghĩ rằng mình phải mềm mại, yếu ớt để Alpha che chở. Nhưng giờ biết mình sau này sẽ trở thành Alpha, cậu lập tức quyết định: phải trở thành một Alpha đáng tin, để Beta có thể ỷ lại!
Nguyễn Quân Hành không dư dả tiền bạc, vậy sau này cậu sẽ gánh toàn bộ chi tiêu hẹn hò!
Nói ra câu “Bữa này tôi mời”, Đường Manh lại thấy lòng mình sảng khoái lạ thường. Cũng giống như khi cậu lao ra bảo vệ Nguyễn Quân Hành, nói câu “Đừng sợ, có tôi ở đây” – nội tâm cũng phấn khích không ít.
Phải nói thật, kiểu lời thoại “chủ nghĩa đại Alpha” này đúng là quá sảng khoái!
Cẩn thận ngẫm lại, lần đầu cậu đã cảm nhận được niềm vui ấy khi nói câu “Ừm, anh quả thật không tệ. Có hứng thú cân nhắc kết giao với tôi không?” rồi
Đúng vậy, hóa ra cậu cũng có thể là người đánh giá sức hấp dẫn của kẻ khác.
Vừa rồi khi Nhậm Triều Bắc hạ thấp cậu, lẽ ra cậu hoàn toàn có thể phản công:
“Tôi không thích Alpha. Nhất là loại kiêu ngạo, vô lễ, đầy định kiến như anh. Trong mắt tôi, ngoài cái năng lực sinh sản mạnh hơn chút, anh chẳng có gì đáng giá.”
Tại sao khi đó cậu lại không nói?
Tại sao còn cầu khẩn đối phương đừng mở miệng?!
Đường Manh vừa phấn khích vừa hối hận, cắn ngón tay đến ngứa ngáy, hận không thể quay lại khoảnh khắc đó, chửi cho Nhậm Triều Bắc khóc luôn!
“Cậu không sao chứ?”
Nguyễn Quân Hành lo lắng nhìn Omega nhỏ đang tự nhiên… gặm ngón tay trước mặt mình. Rõ ràng là vừa chịu cú sốc lớn nên mới thế này.
Quả nhiên, dù ngoài mặt cậu tỏ vẻ không để ý, nhưng trong lòng vẫn bận tâm đến Alpha kia.
Một thoáng, Nguyễn Quân Hành thấy nhói lòng. Hắn không hiểu nổi vì sao Alpha kia lại có sức hấp dẫn với Omega này đến vậy.
“Ơ… Ơ?!”
Đường Manh nghe giọng hắn thì chợt hoàn hồn, nhận ra mình lại gặm tay trước mặt nam chính! Mặt lập tức đỏ bừng.
Aaaa, kiếp sau nhất định phải bỏ cái tật xấu này!!!
Đáng giận! Đây đã là lần thứ hai mất mặt trước mặt nhân vật thụ chính rồi!
Rõ ràng là cậu đã xem qua kịch bản rồi, tại sao lại vẫn đi theo con đường tấu hề thế này?!