Chương 2
Đây… đây chẳng lẽ chính là vai chính thụ trong sách – Nguyễn Quân Hành?
Đường Manh ngây người.
Cậu vẫn còn nhớ rõ cái kết của quyển sách kia đã mang đến cho mình một cú sốc mạnh mẽ đến nhường nào. Một nhân vật ưu tú, vốn nên có được cuộc đời huy hoàng như Nguyễn Quân Hành, lại lặng lẽ ngã xuống, chết nơi nghĩa trang lạnh lẽo.
Nhưng Nguyễn Quân Hành đâu phải kẻ không mơ ước, không mong cầu.
Hắn đã từng tha hồ tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh tốt đẹp: khi mẫu thân khỏi bệnh, tiền nong cũng dần tích góp được, hắn sẽ mua một căn nhà thật sự thuộc về mình. Lớn lên trong khu ổ chuột tồi tàn, điều hắn khát khao nhất chính là một mái nhà rộng rãi, sạch sẽ, an toàn.
Hắn muốn trở thành một cơ giáp chế tạo sư – sáng tạo ra loại cơ giáp mà ngay cả Omega cũng có thể điều khiển. Sinh trưởng trong xóm nghèo, hắn đã thấy quá nhiều bi kịch đổ lên đầu Omega. Nếu thật sự có loại cơ giáp ấy, năm đó mẫu thân hắn có lẽ cũng đã không phải mang căn bệnh quái ác đến chết…
Kỳ thật, hắn đã có bản thiết kế sơ bộ, chỉ tiếc rằng chưa bao giờ đủ tiền để thực hiện.
Bản thiết kế ấy, hắn đặt tên là “Mẫu thân”
Và trong ngày mẹ hắn hạ táng, hắn đã chôn cả bản vẽ ấy xuống lòng đất lạnh cùng thi thể bà.
Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ngoài nỗi đau mất đi mẹ, có lẽ điều hắn còn nuối tiếc chính là khoảng cách ngày một xa dần giữa hắn và giấc mộng kia.
—
Lời thoại cuối cùng trong quyển sách lại trùng khớp với cảnh tượng trước mắt Đường Manh.
“Đừng khóc, khóc lên sẽ không còn đẹp nữa.”
Đường Manh chợt nhận ra, trừ cái ngày đầu tiên biết tin mẹ mất, Nguyễn Quân Hành dường như chưa từng rơi lệ thêm lần nào.
Ở chương 1, Nguyễn Quân Hành đã từng muốn an ủi cậu.
Nhưng lúc ấy, một Omega vừa trải qua cú sốc quá lớn căn bản chẳng nghe lọt bất cứ lời nào. Ngược lại còn tưởng rằng Beta kia đang chế giễu mình, thế là cậu tức giận ném trả khăn tay rồi òa khóc bỏ chạy, để lại Nhậm Triều Bắc ngồi nguyên chỗ cũ, cúi người nhặt lại chiếc khăn tay kia.
Ban đầu chỉ là lời buột miệng – “Tôi chỉ thích Beta, ví dụ như hắn.” – thế nhưng khi tận mắt chứng kiến sự điềm tĩnh và lý trí của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc lại thật sự nảy sinh hứng thú.
Hắn nghĩ, giờ đây mình cần một bạn lữ hợp pháp để che chắn khỏi những buổi mai mối liên miên không dứt.
“Ừm… cậu quả thật không tồi. Có hứng thú cân nhắc chuyện qua lại với tôi không?” Nhậm Triều Bắc chủ động đưa ra lời mời.
Đây chính là nội dung chương 1 của《Người yêu Beta không thể bị đánh dấu》
Trong đầu Đường Manh, toàn bộ cốt truyện xoay chuyển loạn xạ, khiến cậu sững sờ như thể vừa lĩnh thêm một đòn nặng nề.
—
Kỳ thật, khóc lên cũng đâu phải là không đẹp.
Thậm chí còn đẹp đến rung động lòng người.
Nguyễn Quân Hành không nhịn được nghĩ thầm như thế.
Ngay từ lúc Omega ấy bước chân vào nhà ăn, ánh mắt tất cả mọi người – cả khách lẫn nhân viên – đều bị cậu hút chặt lấy. Từ trên xuống dưới, từng chi tiết đều được trang điểm tinh xảo, chẳng khác nào một đóa hồng được nuông chiều trong tình yêu và sự giàu sang. Chỉ cần nhìn thôi, dường như đã có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào phảng phất quanh người cậu.
Trên khuôn mặt ấy chẳng hề vương chút u sầu, từng bước chân đều hoạt bát, nhẹ nhàng. Từ xa, Nguyễn Quân Hành đã thấy Omega xinh đẹp kia không ngừng chỉnh sửa quần áo, thầm thì lẩm bẩm với chính mình. Hắn đoán rằng đối phương chắc hẳn sắp gặp một người rất quan trọng.
Khi hắn bưng ly sữa bò đi ngang qua bàn, Omega ấy còn soi gương tới lui, khiến hắn không kìm được suy nghĩ: Có lẽ người này sắp gặp người mình thích.
“Ngài hôm nay thật xinh đẹp.”
Ý ngầm của hắn là: Người mà ngài thích nhất định cũng sẽ thích ngài.
Nói là để an ủi khách hàng căng thẳng, nhưng thực ra đó chính là cảm giác thật trong lòng hắn.
Đúng lúc ấy, ở hậu trường, vài đồng nghiệp Beta tụm lại bàn tán:
“Ôi chao, Omega kia thật đáng yêu. Nếu ta là Alpha, nhất định sẽ theo đuổi.”
“Đúng rồi, đẹp quá trời.”
“Thật ghen tị với vị Alpha nào được hẹn hò cùng cậu ấy.”
Nguyễn Quân Hành chỉ lặng lẽ làm việc, nghe họ nói mà không xen vào. Người mẹ bệnh nặng đã sớm cuốn đi hết những rung động tuổi trẻ trong hắn.
“Tôi nhìn thấy rồi, đối tượng của Omega kia là một Alpha rất anh tuấn, cực kỳ xứng đôi! Thật không biết nên ghen tị với ai hơn đây!” – một đồng nghiệp còn chưa chịu thôi bát quái.
Mọi người xôn xao bàn luận, chỉ có mình Nguyễn Quân Hành vẫn trầm mặc, cho đến khi—
“Cậu ấy khóc rồi.”
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Quân Hành không hiểu vì sao, chỉ theo bản năng cầm chiếc khăn tay mẹ hắn thêu mà bước đến, đưa cho Omega đang khóc đến thương tâm kia.
Có lẽ, vì ảnh hưởng từ mẹ, hắn vốn dĩ chẳng thể chịu được khi thấy một Omega nào phải khóc.
Dưới ánh mắt quan tâm của hắn, Omega ngẩng lên. Hàng mi cong dày còn vương lệ, ánh đèn rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt đẫm ướt, tựa như bầu trời sao. Giọng nói khàn nghẹn vì khóc, nhỏ nhẹ, mang chút do dự nhưng lại lạ lùng kiên định:
“Ừm… anh thật sự không tồi…”
“Có hứng thú cân nhắc chuyện kết giao với tôi không?”
Nguyễn Quân Hành: “???”
Nhậm Triều Bắc: “???”
Nhậm Triều Bắc cau mày, không vui nói:
“Tôi hy vọng cậu lý trí một chút, đừng vì tôi mà theo đuổi 1 Beta mà cậu không thích.”
Đường Manh hung hăng trừng hắn:
Tôi rất lý trí đấy! Ít ra còn lý trí hơn cái kẻ nói không thích Omega mà lại muốn biến Nguyễn Quân Hành thành Omega như anh!
Cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi đoạt luôn lời thoại của Nhậm Triều Bắc.
—
Bao nhiêu năm qua, ước mơ lớn nhất của Đường Manh chính là gả cho một Alpha chất lượng tốt, xây dựng gia đình hạnh phúc, sinh ra hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu. Cậu sẽ dốc toàn bộ tâm huyết để bảo vệ giấc mơ ấy.
Nhưng trong sách lại viết, cậu sẽ trở thành một Alpha – hơn nữa còn là Alpha cấp S.
Hai Alpha thì không thể có con. Vì thế, Nhậm Triều Bắc lập tức bị loại khỏi danh sách gia đình tương lai của cậu.
Nếu nói còn hoài nghi về độ chân thật của quyển sách, thì sự xuất hiện của Nguyễn Quân Hành y hệt như trong nội dung chương 1 chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Phải rồi! Còn một cách để xác nhận nữa—
Đường Manh quay sang, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Nguyễn Quân Hành:
“Cậu tên gì?”
Nguyễn Quân Hành thoáng ngây người, mất vài giây mới đáp:
“Nguyễn Quân Hành.”
Đường Manh lập tức gật đầu lia lịa, chỏm tóc ngốc trên đầu cũng theo đó rung rinh.
Trong sách quả nhiên đều là sự thật!
Trước đó cậu căn bản không hề biết tên của Nguyễn Quân Hành!
Nghĩ lại thì, những hành động buồn cười của “Đường Mãnh” trong sách thật ra cũng phù hợp với logic của Đường Manh. Từ nhỏ đến lớn, mộng tưởng của cậu luôn là được gả cho một Alpha ưu tú, xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nếu bản thân biến thành Alpha, giấc mơ ấy chẳng phải cũng sẽ thay đổi một chút sao?
Cậu muốn cưới một Beta chất lượng tốt để xây dựng gia đình hạnh phúc!
Tại sao nhất định lại phải là Beta? Đương nhiên, bởi vì năng lực sinh sản ưu tú của Nguyễn Quân Hành đã được hệ thống của Liên Bang công nhận rồi còn gì!
Thực ra, Đường Manh vốn chẳng chấp nhất chuyện đối tượng kết hôn phải là ai. Cậu chỉ để tâm đến một đặc điểm duy nhất — đó là đối phương phải có khả năng sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh, thông minh.
Điều mà Đường Manh thật sự khao khát chính là… một đứa con.
Một đứa trẻ có cùng huyết mạch với mình. Như lời mẹ từng rất nghiêm túc nói với cậu: “Làm Omega, nhất định phải có con. Con cái sẽ là sự ràng buộc sâu sắc nhất của con trên thế giới này. Mẹ có con, mới có động lực sống, mới cảm thấy rằng cho dù đi đến đâu, chỉ cần ôm con trong tay, thì nơi đó chính là nhà.”
“Mẹ sức khỏe không tốt, không thể ở bên con lâu dài… Bảo bối, hứa với mẹ nhé, nhất định phải sinh một đứa con thật ngoan. Như vậy, con sẽ vĩnh viễn có một mái ấm.”
Chính vì thế, Đường Manh muốn tìm được người có tố chất tốt nhất để làm bạn đời, trao cho đứa con chưa từng ra đời của mình món quà đầu tiên trong cuộc đời: một bộ gen ưu tú.
Nắm chặt chiếc khăn trong tay, Đường Manh hít một hơi thật mạnh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Quân Hành:
“Nguyễn Quân Hành, tôi là Đường Manh. Tôi thật sự rất thích cậu! Hãy cân nhắc tôi một chút nhé!”
Nói xong, cậu nắm lấy bàn tay của hắn.
Nguyễn Quân Hành như bị điện giật, theo bản năng muốn rút lại.
Tuy chỉ chạm qua lớp găng tay trắng, nhưng Đường Manh lại nhớ tới miêu tả trong sách về đôi tay của Nguyễn Quân Hành: đó là một đôi bàn tay thô ráp, mạnh mẽ, đầy vết chai. Chạm vào chúng, phảng phất như có thể cảm nhận được cả sức nặng của cuộc đời vất vả.
Một cơn nhói đau bỗng dâng lên trong lòng cậu.
Đọc quyển sách kia, chẳng khác nào Đường Manh đã đọc hết cả cuộc đời Nguyễn Quân Hành.
Cậu muốn theo đuổi hắn, một phần vì con cái, một phần khác… là để ngăn Nhậm Triều Bắc tiếp cận hắn.
Trong sách có nhắc đến rất nhiều chi tiết về Nhậm Triều Bắc, chẳng hạn như việc hắn mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng, tuyệt đối không dùng lại đồ vật người khác đã dùng, kể cả khi đó là thú cưng mà hắn yêu quý.
Nghe nói khi còn nhỏ, hắn từng nuôi một con mèo Ragdoll xinh đẹp. Hắn yêu thương nó hết mực, cưng chiều đến tận trời, nhưng vì con mèo này lại quá thân thiện, ngoan ngoãn với tất cả mọi người, nên cuối cùng Nhậm Triều Bắc đã thẳng tay… vứt bỏ nó.
Một người có thể đối xử với mèo như vậy, thì đối xử với con người còn cần phải nói sao?
Trong lòng Đường Manh, chín phần mười bất hạnh của Nguyễn Quân Hành đều bắt nguồn từ Nhậm Triều Bắc!
Cho dù sau này không thể ở bên nhau, chỉ cần giúp Nguyễn Quân Hành tránh xa Nhậm Triều Bắc, cậu cũng thấy đó đã là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Đường Manh liếc trộm Nhậm Triều Bắc, muốn xem hắn có thật sự giống như trong sách viết, bắt đầu nảy sinh hứng thú với Nguyễn Quân Hành hay không.
Cậu tưởng mình che giấu khéo lắm, nhưng trong mắt hai người trước mặt — đều tinh tường như nhau — thì chẳng có gì có thể thoát được.
Nguyễn Quân Hành hơi khựng lại, liếc mắt nhìn bàn tay đang bị nắm chặt. Một tia bất đắc dĩ cùng chút tự giễu thoáng qua trong lòng hắn.
Mày đang nghĩ gì vậy?
Thật sự cho rằng vị Omega nhỏ xinh đẹp, đáng yêu này thích mày sao?
Cậu ấy chỉ đang coi mày là công cụ để chọc tức người khác thôi.
Huống hồ… Nếu mình tháo găng tay ra, chỉ sợ Omega nũng nịu này sẽ hoảng sợ đến mức lập tức buông tay.
“Cậu đang làm cái gì?”
Sắc mặt Nhậm Triều Bắc trở nên cực kỳ khó coi. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị Đường Manh nắm chặt của Nguyễn Quân Hành, lòng bàn tay dường như còn lưu lại cảm giác mềm mại khi bị chạm qua.
Dù lý trí không muốn thừa nhận, nhưng thân thể Alpha của hắn lại thành thật bị hấp dẫn bởi sức hút của Omega trước mặt — một Omega có độ phù hợp với hắn cực kỳ cao.
Thật là một kẻ tùy tiện, chỉ có gương mặt mà chẳng có đầu óc. Chỉ để chọc tức hắn mà lại diễn mấy trò xiếc không hề thú vị này.
“Nhậm tiên sinh, tôi cảm thấy lời ngài nói rất có lý. Tôi và anh không hợp.”
Đường Manh cố ý xụ mặt, học theo ngữ điệu ngạo mạn của Nhậm Triều Bắc, lạnh lùng tuyên bố: “Cho nên, buổi xem mắt của chúng ta… kết thúc tại đây.”
Nói rồi, cậu lập tức quay sang Nguyễn Quân Hành, vẻ mặt rạng rỡ như nắng, giọng tràn đầy mong đợi:
“Nguyễn tiên sinh, buổi xem mắt của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi! Có thể chứ? Có thể chứ? Có thể chứ?”
Giống như một đóa hồng chủ động dâng hiến, Omega ấy dừng lại trong lòng bàn tay hắn.
Còn bàn tay hắn… lại khẽ run lên.
Hoa hồng vốn dĩ luôn đi kèm với gai nhọn.
Mà hắn — một Beta tầm thường — liệu có xứng đáng sở hữu nó không?