Vệ Hạ Yên xuyên sách, trở thành một phạm nhân bị lưu đày, trên đường chạy trốn đã đụng phải một thiếu niên tuấn mỹ.
Vô tình, nàng nuốt mất đóa hoa mà hắn kỳ công mới lấy được.
Cảnh Nguyên Bạch khẽ mỉm cười:
“Hoặc là ngươi tự ra tay, hoặc là để ta giúp ngươi lấy.”
Trong tình huống kiểu gì cũng chết, Vệ Hạ Yên chỉ có thể lựa chọn đi theo thiếu niên.
Không lâu sau đó, nàng bắt đầu cảm thấy cơ thể khác lạ. Vì tác dụng phụ của kỳ hoa, nên nàng ngoài ý muốn mà ôm thiếu niên, ngoài ý muốn mà hôn thiếu niên, ngoài ý muốn… liên tiếp làm những chuyện không khống chế được.
Mà Cảnh Nguyên Bạch với tất cả “ngoài ý muốn” ấy, đều vui vẻ đón nhận.
Hắn nói:
“Yên Yên, nếu ngươi dám chạy, ta sẽ bắt ngươi về, phơi khô máu ngươi để làm hương liệu.”
Vệ Hạ Yên chỉ có thể ngoan ngoãn chạm vào đầu ngón tay hắn, nhỏ giọng:
“Ta sẽ không chạy.”
…
Thiếu niên đẹp đến động lòng, dẫu đôi lúc có chút bất thường, nhưng vẫn luôn mỉm cười ôn hòa.
Vệ Hạ Yên tưởng rằng mình có thể “cẩu sinh” đến một kết cục êm đẹp. Nhưng vào một đêm trăng tròn, nàng tận mắt thấy cảnh tượng kinh hoàng:
Thiếu niên bước ra từ núi thây biển máu, chân giẫm lên tàn cốt, môi tràn máu đỏ tươi, ánh mắt câu hồn đoạt phách:
“Nếu đã thấy được, thì không thể rời đi nữa.”
Vệ Hạ Yên bừng tỉnh, mới biết thiếu niên vô hại kia kỳ thực là đại phản diện trong sách.
Vì vậy, nàng chỉ còn cách bỏ trốn trong đêm.
…
Ngày tìm thấy Vệ Hạ Yên, tay Cảnh Nguyên Bạch vẫn vương máu tươi.
Ngón trỏ khẽ nâng cằm nàng, chạm lên một vết máu còn hương khí, hắn cười nói:
“Yên Yên, ngươi phải yêu ta.”
Tóm tắt: Thiếu nữ giả ngoan × thiếu niên điên phê, từng bước rơi vào tình ái. Nam chính mắc chứng khát da thịt.