Cảnh Nguyên Bạch ý cười lười biếng, một bàn tay đặt giữa hai chân, vừa vặn bị cái bàn che khuất, Vệ Hạ Yên cũng không thể nhìn thấy động tác trên tay hắn. Nhưng nàng bản năng cho rằng, có một số việc không thể mang ra đùa giỡn.
Phía dưới các khách nhân dường như biết không ít chuyện về phủ Mộ tướng quân, mọi người kẻ một câu người một câu, Vệ Hạ Yên liền nghe ra chút manh mối. Người trong phủ đối với con trai riêng "quái vật" kia ghét bỏ đến cực điểm, chắc hẳn suốt ngày không tránh khỏi bị sỉ nhục, ngược đãi.
Vệ Hạ Yên thật sự không hiểu tại sao mọi người đều gọi hắn là “Quái vật”, nhưng người chính là người, làm sao có thể đánh đồng với quái vật? Đối với nàng, người đã xem nhiều tình tiết tiểu thuyết, Vệ Hạ Yên có cách giải thích riêng về chuyện này, sự thật phần lớn đều không phải như lời mọi người nói.
Khi nàng suy tư, Cảnh Nguyên Bạch vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn nàng. Vệ Hạ Yên lại ngồi thẳng hơn một chút, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình: “Ta cảm thấy cái người con riêng đó… thật đáng thương.”
“Ồ?” Cảnh Nguyên Bạch động thân về phía trước, dường như có chút hứng thú: “Vì sao?”
“Khi sống bị ngược đãi không nói, sau khi chết còn phải bị gán cho tội danh giết người, chết cũng không được yên thân, làm sao không đáng thương?”
Cảnh Nguyên Bạch chống cằm làm bộ suy nghĩ, rồi sau đó khẽ nở nụ cười, âm thanh thiếu niên trong trẻo như chuông bạc êm tai, nhưng Vệ Hạ Yên lại cảm thấy hắn cười, lạnh lùng vô tình.
“Nhưng lỡ thì sao?” Khóe môi thiếu niên nhếch lên, giọng nói đột nhiên trở nên trầm chậm, lạnh lẽo: “Những người đó, chính là bị con quái vật kia giết chết thì sao?”
“Thỏ nóng nảy còn cắn người kia, không dễ dàng đưa ra kết luận.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play