“Khi ta gặp chó hoang trong rừng, ngươi vừa vặn cũng ở đó, sau đó con chó hoang đó ngửi thấy mùi hương lạ rồi đâm vào gốc cây, chính là cho ta cơ hội.”

Ý trong lời nói của nàng rất rõ ràng, và cũng có thể khẳng định mùi hương đó chính là do Cảnh Nguyên Bạch tạo ra. Mặc dù nàng vẫn chưa biết thủ pháp giết người của thiếu niên này, nhưng nàng cảm thấy mình sẽ không phán đoán sai.

Cảnh Nguyên Bạch suy nghĩ một chút, như thể đã quên từ lâu mà cười nói: “Hôm qua ta chỉ là đang thử một loại dược hương mới, dược hương vốn dĩ là dùng cho người, nhưng ta muốn xem, đối với chó hoang điên có hữu hiệu hay không.”

Vệ Hạ Yên mặt nghiêm lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống. May mắn cuối cùng đã chọn dùng cho chó.

“Ngươi vừa mới nói ngươi tên là…” Cảnh Nguyên Bạch dường như đã quên, vì thế, hắn thản nhiên giải thích: “Xin lỗi, thông thường đối với những người hoặc việc vặt vãnh, ta đều rất dễ quên.”

“Vệ Hạ Yên.” Vệ Hạ Yên nói xong, tò mò hỏi: “Vậy chuyện gì là vặt vãnh đối với ngươi?”

“Trên đời này tất cả mọi chuyện đều vặt vãnh đối với ta.”

“……”

Không để Cảnh Nguyên Bạch hỏi lại tên mình, Vệ Hạ Yên cười nói: “Ngươi có thể gọi ta là Yên Yên? Như vậy dễ nhớ hơn một chút.”

Vệ Hạ Yên chống cằm bằng hai tay, đôi mắt hạnh khẽ chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuy có vết bẩn, nhưng vẫn không che lấp được vẻ đẹp vốn có của nàng.

Dáng vẻ hơi bò ra bàn của nàng cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Cảnh Nguyên Bạch, thiếu niên ghi nhớ cái tên, trong lòng thoáng hiện lên một câu. Yên Yên? Trông có vẻ còn rất ngoan.

Vệ Hạ Yên từ khi xuyên không đến đây vẫn luôn chạy trốn, cuối cùng cũng có thể ăn no nê.

Ăn xong bánh trà và uống xong nước trà, Cảnh Nguyên Bạch liền dẫn nàng lên đường. Vệ Hạ Yên vừa đi vừa suy tư, nàng muốn mở miệng hỏi Cảnh Nguyên Bạch họ muốn đi đâu, nhưng sau khi nghĩ lại, liền không dám hỏi. 

Muốn sống sót trước mặt Cảnh Nguyên Bạch, xem ra giả vờ ngoan ngoãn là điều cực kỳ cần thiết. Người ngoan ngoãn thường sẽ không hỏi han lung tung làm người khác khó chịu, dù sao hiện tại bản thân cũng không có đường thoát, không bằng cứ đi theo là tốt nhất.

Tuy nhiên, mặc dù nàng không biết mình đang đi đâu, nhưng nàng lại nhận ra rằng họ đang ngày càng xa hoàng thành Trung Biện.

Bộ áo tù của Vệ Hạ Yên quá dễ nhận thấy, nàng còn tưởng rằng sau một hồi “nhuộm màu” thì đã che giấu rất tốt, nhưng không ngờ lại bị Cảnh Nguyên Bạch liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Nhưng Cảnh Nguyên Bạch dường như không hứng thú với chuyện nàng đã phạm tội gì mà bị bắt, thậm chí còn không quan tâm nàng từ đâu đến, thân phận là gì.

Theo con đường thẳng tắp đi ra, trước mắt là một khu chợ náo nhiệt. Vệ Hạ Yên nhìn tấm biển đứng sừng sững ở lối vào chợ, trên đó viết bốn chữ lớn “Thanh Hà Trấn Nam”, nét chữ bay lượn như rồng bay phượng múa, trông như do ai đó có tài viết. Nàng dừng bước dò xét vài lần, rồi đi theo Cảnh Nguyên Bạch vào.

Bên cạnh cổng có hai tên lính gác, trong chợ nhìn một cái, bá tánh ăn mặc khác nhau, xe ngựa vội vã đi, người đi bộ dạo phố, người qua lại đông đúc, thoạt nhìn thật náo nhiệt.

Vệ Hạ Yên khi bước vào còn có chút rụt rè, nếu Cảnh Nguyên Bạch còn nhận ra được nàng đang mặc gì, thì lính gác càng có thể. Nhưng lính gác chỉ đứng thẳng tắp, tự cao tự đại, cũng không thèm để ý đến nàng.

Vệ Hạ Yên sau khi vào còn lén lút nhìn lại một cái, phát hiện đám lính gác mắt cũng không chớp lấy cái nào, dường như... đã mất đi ý thức.

Nàng không khỏi nhìn Cảnh Nguyên Bạch một cái, Cảnh Nguyên Bạch rẽ người, vào một tiệm quần áo gần cổng.

“Chọn cho nàng vài bộ xiêm y.” Thiếu niên lười biếng ngồi xuống, bắt chéo chân chờ.

Bà chủ quán nhìn thấy bộ áo tù trên người Vệ Hạ Yên, ánh mắt lóe lên. Tuy nhiên, trong Thanh Hà trấn từ trước đến nay có đủ loại người, người dân nơi đây đã quen rồi, đặc biệt là những người làm kinh doanh, đương nhiên sẽ không hỏi lung tung.

Bà chủ quán giúp Vệ Hạ Yên thay một bộ váy bằng vải bột, tiện thể múc nước cho nàng rửa mặt, còn giúp nàng chải một búi tóc xinh đẹp.

“Cô nương, bộ quần áo này lão thân giúp ngươi đốt đi?”

Vệ Hạ Yên cúi người thi lễ: “Làm phiền.”

Hai người nhìn nhau đầy ăn ý, không nói thêm lời nào.

Vệ Hạ Yên thay xong trang phục, từ trong phòng đi ra, đứng trước mặt Cảnh Nguyên Bạch, vén tay áo lên hỏi: “Cảnh công tử, như vậy được chứ?”

Cảnh Nguyên Bạch khẽ liếc nhìn nàng, ánh mắt mang ý cười, biểu cảm vô cùng dịu dàng: “Rất tốt.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play