29
Ta đau khổ nói: "Anh tỉnh táo lại đi Dạ Trục Tước, Tô Ninh vẫn đang đứng ngay đây kia kìa."
Dạ Trục Tước nhíu mày: "Anh rất tỉnh táo, anh yêu em."
Ta: "Anh gọi cái này là 'không chiếm được nên càng thèm muốn' đấy!"
Dạ Trục Tước: "Anh..."
Ta ngắt lời: "Thiên vị mà không biết sợ là gì!"
Rồi đột nhiên ngâm nga: "Hoa hồng đỏ thắm, dễ làm tổn thương giấc mộng, nắm chặt trong tay lại chảy máu đầu ngón tay, thất bại thảm hại..."
...? Sao tự dưng hát vậy?
30
Ta mất mười lăm phút để hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đại khái là trong quãng thời gian ta còn là một linh hồn tự do, con bạch liên hoa kia đã “quay xe”.
Mọi chuyện bắt đầu từ tổng tài bá đạo – Dạ Trục Tước – hay đúng hơn là thời còn là học sinh cấp ba bá đạo của hắn.
Hồi đó, Dạ Trục Tước chưa "ngầu" như bây giờ, chỉ là một cậu thiếu niên cô đơn, bị cha mẹ ghẻ lạnh, giống như cây cải thìa bị vứt trong đất mà chẳng ai đoái hoài.
Cuộc sống của hắn khi ấy chỉ dựa vào việc lướt mạng để tìm chút hơi ấm, đúng nghĩa cô đơn như tuyết.
Rồi hắn gặp một cô gái thú vị.
Cô ấy mỗi sáng đều gửi một tin nhắn như sau:
“Hãy chọn một ngày thật đẹp, gạt bỏ hết bi quan và phiền não, xoá tan bất mãn và lo lắng, xây lại tâm trạng vui vẻ, tận hưởng từng ngày! Một lời chào nhẹ nhàng mong mang đến cho bạn một buổi sáng tốt lành! Chào buổi sáng!”
Kiểu thú vị như vậy.
Và điều đó đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Không hổ là ngươi.
31
Tóm lại, Dạ Trục Tước phải lòng cô gái đó.
Tiếc là sau khi anh tốt nghiệp, tài khoản này im lặng... để rồi Tô Ninh nhân cơ hội đánh cắp danh tính, tạo nên một mối tình cẩu huyết.
Mãi đến gần đây, khi tập đoàn tổ chức chiến dịch marketing rải lì xì ảo khắp mạng xã hội...
Dạ Trục Tước bất ngờ nhận được hàng loạt tin nhắn từ "cô gái thú vị" năm xưa. Trong khi đó, Tô Ninh - người đang ngồi cạnh anh - hoàn toàn im lặng.
Và anh phát hiện ra sự thật:
Cô gái thú vị đó...
chính là giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của anh.
32
… Vậy nên cái câu chuyện yêu đương cẩu huyết này có liên quan gì đến ta hả??
Một người đàn ông từng yêu giáo viên chủ nhiệm cấp ba của mình, mà giờ lại đắm đuối thông báo tình cảm với ta, hắn nghĩ ta không nổi da gà chắc!!!
33
Ta lau nước mắt chua xót.
Trước đây không có bạn trai đã đành, giờ vừa thoát ế đã lập tức... ly hôn luôn! Ngay cả em gái cũng dị dạng nốt!
Nhìn ta bây giờ: không có gì ngoài... 49 triệu.
Đúng rồi, còn có một người chồng cũ với bộ não chứa đủ nước để lọt top 5 đại dương thế giới.
Dạ Trục Tước nhạy cảm hỏi: "Em đang nghĩ gì?"
Ta ngước 45 độ nhìn trần nhà: "Im đi, em đang hoài niệm về nửa đời trước."
34
Lỗ Tấn từng nói: "Trên đời vốn không có đường thoát khỏi tổng tài bá đạo, ta đi nhiều rồi, tự khắc thành đường."
35
Thật ra, câu đó không phải Lỗ Tấn nói.
36
Ta bắt đầu chiêu "giả nai giả ngốc tấn công":
"A~nhà!" Tôi giả giọng ngọng ngọt ngồi bệt xuống đất, "Tại người ta không muốn ở cùng anh đó mà~ Anh suốt ngày bắt nạt người ta, tim người ta mỏng manh lắm á~!"
Không đùa đâu.
Ngoài Dạ Trục Tước - người có vẻ mặt không chút rung động. Ta tận mắt thấy anh cảnh sát, Tô Ninh, và cả bác sĩ từ phòng nghỉ cùng ló đầu ra hóng drama – mặt họ thay đổi màu sắc ngoạn mục như cầu vồng.
37
Takhông ngừng nỗ lực:
“Người ta đang nói thật lòng đó nha! Mọi người đừng nhìn người ta như vậy mà ~~ Nếu còn như vậy nữa, người ta khóc bây giờ ~ hu hu hu hu!”
Ta thậm chí còn giơ tay lay Dạ Trục Tước:
“Anh có đang nghe người ta nói chuyện không ~~~~~ Anh có nghe không hả?”
Ta tự thấy bản thân mình đáng ghê tởm luôn rồi.
Dạ Trục Tước vẫn không nhúc nhích.
Chỉ có khoé miệng khẽ run – rất khó phát hiện.
38
Dạ Trục Tước mấp máy miệng: "... Anh có thể sửa."
Địch lui ta tiến.
Ta: “Người ta không thích ngươi gọi người ta là nữ nhân đâu nha!”
Dạ Trục Tước: "..."
Ta: "Người ta cũng không thích anh suốt ngày động tay động chân!"
Dạ Trục Tước: "..."
Ta: "So với đàn ông khác, anh có gì hay?"
Dạ Trục Tước: "Anh có tiền."
Rồi thêm: "Và nhan sắc."
Sau một thoáng ngập ngừng, anh nhấn mạnh: "Tám múi."
... Chết tiệt.
Ta - một người con gái nông cạn - bỗng thấy... hơi xao động.