19

Cái nam phụ to đùng của ta đâu rồi??? 

Cuối cùng ta có phải là nữ chính không vậy?? Chẳng lẽ ta đã đoán sai cốt truyện, kỳ thực cốt truyện chính là câu chuyện bi thương của Dạ Trục Tước và Tô Ninh yêu nhau nhưng không thể đến với nhau vì bị ta - một nữ phụ độc ác - cướp mất? 

Ta thê lương hồi tưởng lại tất cả những gì mình đã trải qua. 

Hình như... cũng không phải là không có khả năng này.

20

Trong một không gian hiu quạnh, điện thoại đột nhiên rung lên. 

Một tin nhắn, nhắc nhở ta không được quên bữa tiệc tối nay, ghi chú là "Mẹ già của ta". 

Ta tìm trong ghi chú điện thoại, quả nhiên thấy ghi chép về một bữa tiệc thương mại tối nay. 

Hình như trong thế giới của tổng tài, bất kể là nam nữ chính hay nam nữ phụ thì đều có rất nhiều hoạt động xã giao, hơn nữa gần như chắc chắn sẽ hội tụ cùng một chỗ trong cái sảnh rộng lớn chứa đầy các thiên tài kinh doanh này. 

Hừ, chẳng có gì bất ngờ cả. Nếu ta thực sự là nữ phụ độc ác, đi tiệc cũng chỉ là để bị cặp đôi sắp tái hôn kia nắm tay nhau chế giễu thôi.

21

Ta sợ rồi. Nói thật, vì sao phương thức quyến rũ nam chính của cả thế giới đều là bỏ thuốc hắn? 

Vì sao thuốc mê của các ngươi dễ kiếm thế?? 

Vì sao đã bỏ thuốc hắn rồi mà các ngươi vẫn để hắn chạy lung tung, cuối cùng lại dồn ta vào phòng nghỉ???? 

Dạ Trục Tước dùng thân thể chắn ta giữa hắn và bức tường, nửa cúi đầu tựa vào vai ta, hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào cổ ta. 

Ta suy nghĩ hai giây, tình huống này rốt cuộc có tính là người bỏ thuốc tàn nhẫn kia tự vấp ngã chưa. 

Dạ Trục Tước có lẽ nhận ra ta đang thất thần, trong tình trạng ý thức không tỉnh táo mà hắn còn mạnh mẽ bẻ đầu ta sang, cau mày bất mãn nói: "Dám thất thần trước mặt anh, nữ nhân, em đang nghĩ gì?" 

Ta: "..." 

Ta mặt dữ tợn: "Em đang nghĩ làm sao để băm 'cái đó' của anh."

22

Dạ Trục Tước cúi đầu gặm cổ ta. 

Hút một cách ngon lành, làm ta cảm thấy mình là một phần... vịt cổ tuyệt vời đã được đóng gói sẵn và đưa đến trước mặt hắn. 

Ta nhanh chóng rút điện thoại ra gọi 110. 

"Tút." 

Dạ Trục Tước bắt đầu cởi quần áo của ta. 

"Tút." 

Dạ Trục Tước không tìm thấy khóa kéo váy của ta, rầm rì rồi bắt đầu cởi quần áo của mình. 

"Tút," có người nói: "Alo - xin chào?" 

Ta vừa bẻ đầu gã đàn ông chó chết này vừa hú lên: "Cảnh sát chú ơi cứu mạng với ngao!!!!!!!”

23

Ta cũng không biết mọi chuyện làm sao lại phát triển thành ra như vậy. 

Có thể là vào thời khắc nguy hiểm, bản năng sinh tồn của con người không thể đánh giá bằng lẽ thường. 

Khi cảnh sát tới, Dạ Trục Tước đã nhanh nhẹn cởi gần hết bộ quần áo đắt tiền trên người, toàn thân đỏ ửng như một con tôm hùm đất luộc chín, nóng hầm hập nằm trên sofa. 

Ta tay chân cùng lúc đè chặt hắn, tay phải giơ cao bình trà lấy từ trên bàn, đang định thay đổi hướng của một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn. 

Đương nhiên. Bình trà này mà rót xuống, ta còn sẽ thay đổi cả hướng đi cuộc đời của hắn nữa.

24

Xét thấy thân phận của Dạ Trục Tước khá đặc biệt, và cũng vì tạm thời chưa có chuyện gì xảy ra, cuối cùng chỉ mời bác sĩ đến, để lại một viên cảnh sát theo dõi tình hình. 

Ta và anh cảnh sát trẻ nhìn nhau trước cửa phòng nghỉ. 

Anh cảnh sát: "..." 

Ta: "..." 

Anh cảnh sát cũng khá đẹp trai, nhưng ánh mắt cứ kỳ quái nhìn chằm chằm vào ta. "Điểm nghi vấn" của ta bắt đầu lan tỏa. 

Trong đầu ta lại hiện ra một vở kịch: "Thanh mai trúc mã bỏ lỡ nhau không phải vì sai lầm, mà là sau nhiều năm gặp lại, mối tình đầu đã làm vợ người ta, một vở kịch đau khổ yêu mà không có được."

Chẳng lẽ đây là nam phụ của ta sao? 

Ta nhập vai nói: "Chúng ta từng quen biết à?" 

Tiểu ca ngại ngùng cười: "Không phải, chủ yếu là tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể đè một người đàn ông trưởng thành ra đánh."

25

Thời gian chờ đợi dài vô cùng. 

Đặc biệt là sau khi anh cảnh sát trẻ kia nói xong câu đó với ta. 

Cửa thang máy đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, Tô Ninh, người cùng Dạ Trục Tước tham gia tiệc, cuối cùng cũng tới. 

Trên mặt nàng là vẻ bối rối và lo lắng ôn nhu, thoạt nhìn không có gì bất thường. 

Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy nụ cười dịu dàng nửa vĩnh cửu trên mặt nàng có một chút cứng đờ khi nhìn thấy ta. 

Nàng chưa nói đã khóc: "Sao lại là chị... Sao lại là chị!" 

Ta đã hiểu rồi. Hóa ra ngươi chính là con sói được ngụy trang, ngay cả con bồ câu bay ngoài cửa cũng có thể chui vào miệng ta.

26

Nàng sói khóc lóc thảm thiết chạy tới túm cánh tay ta. 

Mặt đã rất chột dạ nhưng miệng vẫn gào lên những lời thoại nghe chẳng có chút đáng tin nào: "Chị! Chị và Anh Dạ đã ly hôn rồi! Tại sao chị còn dùng cách đê tiện như vậy để quấn lấy anh ấy!" T

a sắp thay đổi cả hướng đi cuộc đời của hắn rồi mà ngươi còn muốn ta làm người cặn bã à! Ta thấy ngươi mới là người đã ly hôn với chỉ số thông minh của mình rồi đấy, muội muội! 

Ta khí thế ngút trời: "Tô Ninh! Em và Dạ Trục Tước đều sắp tái hôn rồi! Có chuyện gì không thể để sau khi kết hôn rồi làm! 

Cái thứ này rốt cuộc là em làm ở đâu ra? Có loại đường dây này sao không chia sẻ cho chị!" 

Anh cảnh sát trẻ: ... 

27

Học giả cấp 10 về kịch bản như ta cảm thấy trường hợp này không đơn giản. 

Giây tiếp theo, ta nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ phía sau mở ra. 

Dạ Trục Tước xoa trán dựa vào cửa, biểu cảm trông rất không vui. Ta biết ngay mà. 

Sau lưng mỗi nữ chính bị nữ phụ túm lấy tay, có khả năng đều đứng một tổng tài bá đạo vừa mới tới, nghe được một tràng ngôn luận bạch liên hoa của nữ phụ thì giận dữ bỏ đi, chỉ để lại cho nữ chính một cái bóng lưng cao lớn chân dài 1 mét 8. 

Ta khó khăn quá, ta mới vừa nhập vai nữ phụ độc ác thôi mà.

28
Ta chờ Dạ Trục Tước nổi trận lôi đình vì ta làm bẩn thuần khiết bạch liên hoa của hắn.
Hắn chỉ xoa trán, giọng còn nghẹn ngào:
“…Em với cô ta muốn làm gì?”
Ta: ?
"Sao, em muốn lấy cho tiểu tình nhân của mình à?" Dạ Trục Tước cười lạnh,"Hay là em lại để ý đến người đàn ông mới nào rồi?" 

Ta:??
Hắn bước tới gần: “Đừng nghĩ rằng em còn có thể cùng Thẩm Đằng tiếp tục trò tình ái… Nữ nhân, đời này em đừng hòng rời anh.”
Này người đàn ông, sao ngươi lại tự mở ra cốt truyện "cưỡng chế yêu" vậy???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play