1.
Ta tỉnh dậy.
Mở mắt ra, trước mặt là cảnh tượng xa lạ hoàn toàn: chăn tơ óng ánh, trần nhà sáng loáng, còn cạnh giường là một nam nhân lạnh lùng… đang trần như nhộng nhìn ta.
Không, chắc chắn là ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

2
Khoan đã.
Nam nhân này… đẹp trai quá mức cho phép.
Mày kiếm mắt sáng, cơ bụng tám múi, cả người tỏa ra khí thế bá đạo.
Khí chất này… khí phách này… ôi trời ơi!
Ta bỗng bật ra tiếng lòng chân thật nhất từ trong huyết mạch:
“Ta chịu được.”
Nam nhân: “……?”
Ta nằm im, nghiêm túc gật đầu:
“Lại đây đi, không cần thương tiếc ta chỉ vì ta là một đóa hồng mong manh yếu ớt.”

3

 Khoan đã, hình như ta… xuyên không rồi.
“Bớt diễn trò đi, Tô Mã Lệ!”
Nam nhân trước mặt đột nhiên bóp cằm ta, ánh mắt tà khí mà lạnh lùng:
“Đừng tưởng chỉ vì gả vào nhà họ Dạ, thì ta – Dạ Trục Tước – sẽ công nhận ngươi!”
Ối giời ôi, kịch bản quen thuộc ghê chưa.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cẩu huyết, ta phân tích ngay:
Mình chắc chắn là nữ chính cứng đầu nhưng lương thiện, yêu sâu đậm nam chính nhưng chỉ có được thân xác chứ không có trái tim hắn. Ban đầu thì cả hai ngược tâm, rồi sau thì một bên ngược tâm một bên ngược thân, yêu hận tình thù, lúc cao trào biến hóa khôn lường, một loạt plot twist nổ tung trời…
Mà đã theo công thức này, chắc chắn ta còn phải có thêm một “muội muội bạch liên hoa” đẹp trong sáng ngây thơ để so sánh cho đủ bộ.

Quả nhiên, Dạ Trục Tước hừ lạnh:
“Ngươi chẳng qua chỉ là bản sao của Tô Ninh mà thôi.”

Ta: “……”
Ta: “…… Ai???”

Ơ? Tô Ninh cho ngươi bao nhiêu?
Ta đây, Kinh Đông, trả gấp ba!

4

Nam nhân mặc đồ, sập cửa bỏ đi.

Ta lồm cồm bò dậy, nhìn bàn trang điểm toàn La Mer, Dior, Givenchy, nước mắt tuôn rơi như thác.

Ta thật khờ. Thật sự khờ.

Nếu biết một ngày mình trở thành phú bà, hôm qua đã không nên tiếc mấy đồng lẻ khi gọi cơm hộp.

5

Theo kịch bản điển hình, em gái ta có hai dạng:

Nếu nó khỏe mạnh, nó sẽ tìm cách hại ta.
Nếu nó tàn tật, nó sẽ nhắm đến quả thận của ta.
Hoặc một bộ phận nào khác.

Ta quyết định đi gặp "em gái" này.

Là một đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc, ta có nghĩa vụ nhổ bỏ cái chồi non mang giá trị quan lệch lạc này, bảo vệ sự ổn định hài hòa xã hội.

Nhân loại tiến bộ nhờ phản kháng số phận bất công, cuộc sống ta thăng hoa nhờ đấu tranh với tổng tài bá đạo và em gái sen trắng! Tiến lên nào Tô Mã Lệ!

6

Tô Ninh ngồi yên trên ghế, mặt bày ra biểu cảm phức tạp: ba phần yếu đuối, ba phần thuần khiết, bốn phần… địch ý.

Sắc mặt tái nhợt, thân thể mảnh mai, ta nhìn mà thấy tim gan phèo phổi đau rần rật.

Nó giả vờ quan tâm: "Chị sao lại đến? Có chuyện gì sao?"

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Tô Ninh, em thích Dạ Trục Tước phải không?"

Tô Ninh: "?"

Tôi: "Em thấy chị cưới hắn nên khó chịu lắm đúng không?"

Tô Ninh: "Em..."

Ta nắm tay nàng, nghiêm túc:
"Không cần nói nhiều. Cho chị 50 triệu, chị nhường lại đàn ông cho em."

Tô Ninh: “????”

7

Ta đang suy nghĩ xem nhà mình có thiếu 50 triệu không.
Nếu không thì em gái ta đâu cần giả vờ “hoa lê đẫm mưa” gọi điện méc Dạ Trục Tước rằng ta nhục nhã nàng.

Ta vội vàng giảm giá:
"Không thì 49 triệu? Thật sự không thể giảm nữa đâu! Em đang sở hữu một người đàn ông trị giá cả trăm triệu cơ mà!"

Đầu dây bên kia, Dạ Trục Tước gào lên:
"Tô Mã Lệ! Câm miệng!"

Qua màn hình, mấy tổng tài bá đạo đều chỉ là hổ giấy mà thôi

Ta: “À.”
Rồi tiếp: “Nhưng mà em không câm đâu.”

— Ta — tới — để — chơi — tới — bến —!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play