Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT
Cả nhà iu ủng hộ Fiona 1 cái cờm men 5 sao và 1 tim để mình có động lực lấp hố nhanh hơn nha, đa tạ đa tạ
Dải lụa choàng mềm mại phủ lên mũi giày, chẳng mấy chốc đã ướt sũng nước mưa.
Ánh mắt Lý Hành Diễn chợt sâu thẳm, y đưa tay ra định chạm vào trán nàng: "Đường Âm, nàng sao vậy?"
Thẩm Đường Âm lại khẽ lùi về sau một bước, vừa vặn tránh được bàn tay y đang đưa tới.
Dưới tán ô tre, sắc mặt nàng trắng bệch, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại được, hạ giọng nói: "Điện hạ, Đường Âm thân thể không khỏe, xin phép về phủ trước."
Dứt lời, nàng liền quay mặt đi, cùng tỳ nữ của mình lách người bước nhanh qua bên cạnh Lý Hành Diễn, một mạch vội vã đi về phía cổng vòm mà không hề ngoảnh đầu lại.
Phía sau nàng, Lý Hành Diễn chậm rãi thu lại bàn tay hụt hẫng, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy khuất sau cổng vòm, vội vàng lên xe ngựa về phủ.
Trên gương mặt ôn nhuận như ngọc, đôi mày dài nhíu lại, dường như đang suy tư điều gì.
Thẩm Đường Âm một mình ngồi trên xe ngựa về phủ, đợi đến khi rèm che bốn phía đều được hạ xuống kín kẽ, hoàn toàn ngăn cách với tầm mắt bên ngoài, sợi dây căng cứng trong lòng nàng cuối cùng cũng buông lỏng, những giọt lệ vốn đã chực chờ trong hốc mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
Trong tiếng nức nở khe khẽ của nàng, xe ngựa phi nhanh ra khỏi nội cung, rồi thuận theo đường trong cung mà lộc cộc chạy về phía cửa cung phía Bắc gần nhất.
Đúng lúc cửa cung phía Bắc đã ở ngay trước mắt, gã sai vặt đánh xe tên Vinh Mãn đột nhiên hạ giọng nói: "Đàn Hương tỷ tỷ, tỷ xem phía trước bên đường có thứ gì đang nằm kìa? Hình như, hình như là một người!"
Đàn Hương đang ngồi trên càng xe, đưa mắt nhìn theo hướng hắn chỉ, mi mắt lập tức giật nhẹ -- đúng là một người, nằm bất động giữa vũng mưa, chẳng biết là sống hay chết.
Đàn Hương không dám tự ý quyết định, đành phải gõ nhẹ vào cửa sổ xe, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu thư?"
Giọng của nàng ta vốn đã rất nhỏ, lại hòa lẫn trong tiếng gió mưa ồn ào, thêm một lớp rèm dày ngăn cách, hoàn toàn tan biến vào không trung.
Trong xe không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng khóc thút thít đứt quãng vọng ra.
Đàn Hương mím môi, quay đầu nói với Vinh Mãn đang đánh xe: "Tiểu thư đang vội về phủ, với lại, ở trong cung này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện! Vinh Mãn, quay đầu xe, chúng ta đi vòng qua hắn!"
Vinh Mãn "dạ" một tiếng rồi siết chặt dây cương, quay đầu ngựa.
Trong màn mưa cách đó không xa, Lý Dung Huy cúi người nằm bên vệ đường, lòng dạ hơi gợn sóng.
Vào ngày hôm nay của kiếp trước, chính là ở nơi này, lần đầu tiên hắn gặp được Đường Âm.
Khi ấy hắn sốt cao mấy ngày không khỏi, đã mê man bất tỉnh, lại bị đám ác bộc thừa lúc không có ai mà lén lút khiêng hắn ra ngoài mưa, chỉ chờ hắn chết cóng trong im lặng, để chúng đi tìm một tương lai khác.
Ngay lúc hắn cho rằng mình không sống nổi qua trận mưa này, một chiếc xe song loan thơm ngát đã dừng lại bên cạnh. Cô nương dịu dàng tựa thỏ trắng từ trên xe bước xuống đỡ hắn dậy, đưa hắn về cung, mời thái y cho hắn, còn mang than sưởi mùa đông đến cho hắn.
Tựa như một vầng trăng trong trẻo rọi vào cuộc đời tăm tối của hắn.
Tiếng vó ngựa giẫm lên vũng nước trên mặt đất nặng nề vọng tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Dung Huy, nhưng cũng khiến trái tim hắn đập loạn trong lồng ngực.
Là xe của Đường Âm, thậm chí còn sớm hơn kiếp trước một tuần trà.
Đúng lúc hắn đang cố gắng giữ nhịp thở ổn định, áp người xuống mặt đất ẩm lạnh, chờ đợi xe ngựa dừng lại bên cạnh mình như kiếp trước.
Giữa tiếng mưa xối xả, tiếng vó ngựa bỗng hơi loạn nhịp, rồi chiếc xe có huy hiệu của Thẩm phủ lại nhanh chóng quay đầu ngựa, dường như muốn đi đường nhỏ.
Muốn rời xa khỏi hắn.
Hơi thở của Lý Dung Huy chợt ngừng lại, tâm trí vốn đã mơ hồ vì cơn sốt cao bỗng bừng tỉnh trong làn mưa lạnh.
Hắn giơ tay, nhanh chóng rút con dao găm giấu trong tay áo ra lòng bàn tay.
Ngón trỏ dùng sức đẩy vỏ dao ra, hung hăng rạch một đường xuống hông bụng mình.
Máu tươi bắn ra, văng ngay dưới vó ngựa.
Cùng với một tiếng hí dài, hai con tuấn mã bị kinh động, chồm lên chạy loạn xạ trong mưa, mắt thấy sắp giẫm lên bóng người đang nằm bên đường.
"Cẩn thận--"
Vinh Mãn không ghìm nổi ngựa, đỏ bừng mặt hét lớn, còn Đàn Hương thì đã sợ đến mức che mắt không dám nhìn nữa.
Vó ngựa như búa tạ giáng xuống, Lý Dung Huy vốn đang nằm im lìm trên đất, nương theo sự che đậy của tà áo rộng, khẽ dịch người một chút.
Chỉ trong gang tấc, vó ngựa đã sượt qua bên hông hắn, in một dấu móng ngựa thật to trên áo bào.
Con tuấn mã nhảy qua nhảy lại một lúc, dần dần mất sức, phì phì mũi bị Vinh Mãn ghì lại, không cam tâm đứng cách Lý Dung Huy không xa, móng trước bồn chồn cào đất.
Xe ngựa vừa mới dừng hẳn, tấm rèm dày đã bị một đôi tay trắng nõn vén lên, Thẩm Đường Âm ló mặt ra từ sau rèm, khẽ hỏi Vinh Mãn đang đánh xe: "Có chuyện gì vậy?"
"Thưa tiểu thư, là ngựa bị kinh động--"
Lời của Vinh Mãn còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng rên đau đớn bị đè nén vang lên từ trong vũng mưa.
Không lớn không nhỏ, vừa vặn để Đường Âm nghe thấy.
Ánh mắt của Thẩm Đường Âm vô thức nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một người đang nằm trong mưa, dưới thân loang ra một mảng máu đỏ tươi.
Càng đáng sợ hơn là, trên tấm áo bào màu đen của người đó còn in một dấu móng ngựa dính đầy bùn đất.
Là ngựa đã giẫm phải người rồi.
Nhận ra điều này, sắc mặt Thẩm Đường Âm tức thì trắng bệch, nàng không màng che ô, đội mưa bước nhanh xuống xe, đi đến bên cạnh người đang nằm trên đất.
Máu tươi dính lên giày thêu, nàng hoảng loạn ngồi xổm xuống, vừa muốn xem vết thương của người đó, lại vừa sợ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, đành phải quay mặt đi liên tục nói với Vinh Mãn: "Mau, mau đi mời ngự y."
Vinh Mãn đang lúc bối rối không biết làm sao, nghe Thẩm Đường Âm phân phó như vậy, vội đáp một tiếng, ô cũng chẳng buồn cầm, tháo một con tuấn mã ra rồi đội mưa chạy về hướng Thái Y Viện.
Nhưng Thái Y Viện cách cửa cung phía Bắc rất xa, e là nhất thời không đến được.
Ánh mắt Thẩm Đường Âm lướt qua vũng máu trên đất, rồi lại hoảng hốt dời đi: "Đàn Hương, mau qua đây đỡ một tay, chúng ta cùng đỡ hắn vào trong xe. Dưới đất vừa ẩm vừa lạnh, không thể để hắn nằm trong mưa nữa."
Đàn Hương vội vàng đáp một tiếng, hai người một trái một phải định đỡ người trên đất dậy.
Thế nhưng đầu ngón tay của Đàn Hương còn chưa chạm vào tay áo hắn, đã thấy người trên đất nhíu mày rên lên một tiếng đau đớn, dường như vô thức nghiêng người sang một bên, vừa vặn ngã vào lòng Thẩm Đường Âm đang muốn đỡ hắn dậy.
"Tiểu thư, cái, cái này--" Đàn Hương mở to mắt, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiểu thư nhà mình chưa xuất giá, đưa tay đỡ một thiếu niên xa lạ tuy có thất lễ, nhưng vẫn có thể giải thích là do tình thế cấp bách. Nhưng người này lại ngã thẳng vào lòng, đây là tình huống gì chứ, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiết của tiểu thư nhà mình coi như hủy hết.
Đường Âm bị nàng ta gọi đến ngẩn người, hai dái tai tròn trịa trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.
Nàng vô thức muốn đẩy người ra, nhưng lại sợ chạm phải vết thương của hắn, cứ đứng đơ ra tại chỗ một lúc, có phần không biết phải làm sao.
Đàn Hương bước nhanh tới, đưa tay ra khẽ khuyên nàng: "Tiểu thư, hay là để nô tỳ đi. Nô tỳ chỉ là phận hạ nhân, danh tiết hủy thì hủy, cùng lắm là theo hầu tiểu thư cả đời."
Đường Âm còn chưa kịp trả lời, vừa cúi mắt xuống, đã thấy vạt váy của mình dính một mảng máu lớn, lập tức hít một ngụm khí lạnh, biết không thể trì hoãn được nữa, liền lắc đầu liên tục, cố gắng di chuyển, đỡ người vào trong xe.
"Danh tiết sao quan trọng bằng mạng người! Ta mau chóng đỡ hắn vào xe, hạ rèm xuống là không ai thấy được tình hình bên trong."
Nàng vừa nói vừa cúi mắt nhìn thiếu niên đang hôn mê trên vai mình, khẽ bổ sung: "Huống hồ, hắn còn đang bất tỉnh, cũng sẽ không đi đồn bậy bạ gì đâu."
Người này trông dáng người cao ráo, nhưng không biết vì sao lại rất nhẹ, nửa người đè lên vai nàng mà không có bao nhiêu sức nặng, cũng không cần gọi Đàn Hương qua giúp. Nếu không váy áo của cả hai đều bẩn, lỡ gặp phải ai cũng không có người trả lời.
Gần như không tốn chút sức lực nào, nàng đã đưa được người lên xe, để hắn dựa vào chiếc gối tựa lớn mềm mại, nhìn chiếc áo bào màu đen bị máu tươi nhuộm đến sẫm màu, lòng càng thêm sốt ruột, liên tục hỏi Đàn Hương đang ở bên ngoài canh chừng danh tiết cho nàng: "Vinh Mãn về chưa?"
"Một chuyến đi về cũng mất không ít thời gian. E là nhất thời hắn chưa về được đâu ạ." Đàn Hương do dự một chút, nhìn con tuấn mã còn lại nói: "Tiểu thư, nô tỳ biết đánh xe, nhưng chỉ còn một con ngựa, cho dù có kéo nổi chúng ta thì cũng không đi được bao xa, không đến được Thái Y Viện đâu ạ."
"Người thường xuyên đi lại trong cung, có thể xem thử hắn là người của cung nào không, nếu cung thất ở gần đây, chúng ta cứ để lại lời nhắn cho Vinh Mãn tại chỗ này, rồi đưa hắn qua đó."
Đường Âm khẽ "ừ" một tiếng, hàng mi dài buông xuống, ánh mắt dừng trên gương mặt hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Huy Huy: Vợ ơi nhìn anh này, anh đẹp trai hơn Thái tử đó~