Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT
Cả nhà iu ủng hộ Fiona 1 cái cờm men 5 sao và 1 tim để mình có động lực lấp hố nhanh hơn nha, đa tạ đa tạ
Tiết trời đã vào Lộ nguyệt(*), trăm hoa cây cỏ đều úa tàn. Những sợi mưa miên man gõ lên mái đình son của đình Hoa Triêu, vang lên tiếng lộp độp lanh lảnh.
(*) Lộ nguyệt (露月): Tháng chín âm lịch.
Thẩm Đường Âm lười biếng tựa mình trên chiếc ghế gỗ hồng, bàn tay trắng nõn mềm mại đỡ lấy gò má như tuyết, chiếc cằm nhỏ xinh lại không yên phận mà trượt dần theo cánh tay, từng chút một gục xuống.
Nàng ngủ không được ngon giấc, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hai hàng mi dài khép kín cũng không ngừng run rẩy như cánh bướm.
Trong cơn mơ, nàng đã thấy ngày chết của mình, rất nhiều năm về sau.
Khi ấy, Thẩm phủ suy tàn chỉ sau một đêm, cả gia tộc bị khép vào tội kết bè kéo đảng mưu nghịch rồi bị tống vào thiên lao. Chỉ riêng nàng mang danh Thái tử phi chưa qua cửa, được hoàng gia nể tình cho một con đường sống, bị giam lỏng tại phủ.
Những lá thư cầu xin cho cha và huynh trưởng được nàng gửi đi hết phong này đến phong khác, nhưng hoặc là bị người ta chặn lại, hoặc là người nhận thư vì sợ bị liên lụy mà không dám hồi âm.
Nàng rơi vào đường cùng, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến mức sắp hỏng cả đôi mắt.
Cảnh trong mơ chợt chuyển.
Cánh cổng lớn của Thẩm phủ vốn bị binh lính canh giữ nghiêm ngặt cuối cùng cũng mở ra. Vị Thái tử trước nay chưa từng lộ diện đã đích thân đến gặp nàng, đồng thời mang theo tin tức Thẩm gia bị xử trảm cả nhà, cha và huynh trưởng của nàng bị vứt xác nơi hoang dã, mặc cho ưng khuyển rỉa mồi.
Và thứ chờ đợi nàng là hai vật.
Một bình rượu độc, một tờ hôn thư bị xé nát.
Vị Thái tử ca ca từng dịu dàng với nàng trăm bề đã lộ ra bộ mặt khác ẩn sau lưng. Y hung hăng bóp cằm nàng, đổ rượu độc vào miệng nàng, miệng còn trút giận mà kể lể sự bất mãn của y đối với cuộc hôn nhân này trong suốt những năm qua.
Y nói về sự chán ghét của mình đối với nàng, nói rằng chưa từng thật lòng yêu thích nàng, mọi sự lấy lòng đều chỉ vì thế lực của Thẩm phủ.
Y kể lể những năm qua đã phải nhẫn nhục chịu đựng thế nào để có được lòng tin của Thẩm tướng, lại làm sao để từng bước ngụy tạo ra những nhược điểm chí mạng, khiến trên dưới Thẩm phủ không còn một mảnh xương tàn--
Mưa như trút nước, một tia chớp trắng rạch ngang bầu trời. Ngay sau đó, tiếng sấm ầm ầm vang dội, kéo Thẩm Đường Âm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Nàng run rẩy đứng dậy từ ghế đá, nhận ra mình vẫn còn ở trong đình Hoa Triêu.
Thế nhưng cảm giác đau đến xé lòng nát ruột trong mơ vẫn còn đọng lại trong ký ức. Chân thật đến mức như thể chính nàng đã trải qua, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, nàng vẫn có thể thấy cảnh cha và huynh trưởng chết thảm ngoài Ngọ Môn.
Nàng rùng mình một cái, xách vạt váy lên liền đi ra ngoài đình Hoa Triêu: "Đàn Hương, mau, mau đi chuẩn bị xe, ta muốn về gặp cha."
Dù chỉ có một phần trăm khả năng, nàng cũng tuyệt đối không thể để giấc mơ này trở thành sự thật.
Mà phụ thân ở trong triều đã lâu, là người quyết đoán nhất trong nhà. Chỉ khi nói cho người biết chuyện này, nàng mới có thể thực sự an tâm.
"Tiểu thư, người đi chậm một chút, bên ngoài vẫn còn đang mưa--" Đàn Hương giật mình, vội vàng bung ô tre đuổi theo: "Vừa rồi lúc người ngủ, gã sai vặt bên cạnh Thái tử điện hạ có đến báo tin, nói là điện hạ có việc quan trọng nên đang bận, khoảng một tuần trà(*) sẽ tới. Bây giờ chắc là cũng sắp đến rồi, người có muốn đợi thêm không ạ?"
(*) Khoảng thời gian để uống hết một chén trà, tương đương 10-15 phút.
Thẩm Đường Âm lúc này mới nhớ ra, hôm nay là Thái tử hẹn nàng đến đình Hoa Triêu trong cung chờ đợi.
Và bây giờ, hễ nghĩ đến Thái tử, nàng lại nhớ tới giấc mộng vừa rồi, cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao.
Vừa nghe tin y sắp đến, bước chân của Thẩm Đường Âm lại vô thức nhanh hơn vài phần. Gió lạnh mang theo hơi mưa thổi tung lớp lông viền trên cổ áo choàng, áp xuống khuôn mặt trắng sứ của nàng, vừa đáng thương lại vừa ngoan ngoãn: "Nhưng ta đã đợi trong đình Hoa Triêu hơn nửa canh giờ rồi. Bây giờ mới đi, chắc cũng không tính là ta thất hẹn."
Đàn Hương nghe vậy, trong lòng cũng thấy bất bình thay cho tiểu thư nhà mình.
Thái tử gia hôm qua đã cho người nhắn tin, hẹn hôm nay gặp mặt ở đình Hoa Triêu trong cung, vậy mà tiểu thư nhà nàng ta phải đứng đợi hơn nửa canh giờ. Thấy trời đã chuyển mưa rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, chỉ sai một gã sai vặt đến báo tin.
Tiểu thư từ nhỏ đã được lão gia và phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay như châu như ngọc, nào đã từng phải chịu sự xem nhẹ và ấm ức thế này?
Đàn Hương xót tiểu thư nhà mình nên cũng không khuyên can nữa, chỉ cúi đầu che ô tre dẫn Đường Âm đi về hướng cửa cung phía Bắc.
Chủ tớ hai người đi trong màn mưa, vừa đi vòng qua hòn giả sơn bên cạnh đình Hoa Triêu thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo từ phía hành lang có mái che phía sau.
"Đường Âm--" Giọng một nam tử trong trẻo ôn hòa vọng tới từ xa, xuyên qua màn mưa.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, âm sắc và ngữ điệu giống hệt như trong giấc mộng.
Chỉ là có thêm vài phần thanh nhã dịu dàng, bớt đi sự khinh bỉ và chán ghét thẳng thừng.
Nhưng lúc này lọt vào tai Thẩm Đường Âm, lại như Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng, khiến tứ chi xương cốt của nàng lạnh toát.
"Chúng ta đi mau." Bước chân của Đường Âm không dừng lại, chỉ hạ thấp giọng nói.
Đàn Hương chần chừ một lát, nhưng sự thương xót dành cho tiểu thư nhà mình đã chiếm thế thượng phong. Hai người bèn giả vờ như không nghe thấy tiếng động phía sau, rảo bước nhanh hơn, gần như là vội vã đi về phía cổng vòm(nguyệt môn) dẫn ra khỏi Ngự hoa viên.
Bên ngoài cổng vòm, xe ngựa về Thẩm phủ đã đợi sẵn.
Nhưng bước chân của hai thiếu nữ làm sao bì được với một nam tử trưởng thành, vừa mới rẽ qua góc lầu, thoáng thấy bóng dáng cổng vòm, đã bị người ta chặn mất đường đi.
"Ta đến muộn rồi." Giọng nói mang theo chút áy náy vang lên, một nam tử mặc cẩm bào màu ánh trăng đã khoan thai đứng trước mặt Đường Âm.
Nam tử trước mắt mày kiếm mắt sáng, thần sắc dịu dàng.
Chính là Thái tử Lý Hành Diễn.
Phía sau y, hoạn quan đi theo cũng chạy lon ton đến, một người nhón chân che ô cho Thái tử, một người thì vội vàng giải thích với Thẩm Đường Âm: "Gần đây Thánh thượng đang cùng mấy vị phương sĩ tham ngộ thiên cơ trong 'Tầm Tiên Điện', không gặp quần thần. Thế nên các nội thị bèn đem tấu chương đến Đông Cung. Nô tài thấy trong đó có mấy bản tấu chương cứu tế thiên tai, không thể trì hoãn, nên mới cả gan, cả gan đưa đến bàn của Thái tử điện hạ, vì vậy mới chậm trễ thời gian."
Lý Hành Diễn chau mày, khẽ trách một tiếng: "Trường Bình! Muộn là muộn, không cần nhiều lời!"
"Vâng, điện hạ dạy phải." Hoạn quan Trường Bình cúi đầu vâng dạ, nhưng khóe mắt vẫn liếc trộm phản ứng của Thẩm Đường Âm cách đó không xa.
Dưới tán ô có khung bằng tre, mặt ô thêu lụa Tô Châu, cô nương nhỏ mặc áo choàng lông thỏ đang cúi đầu, hàng mi dài không ngừng run rẩy theo nhịp thở có phần dồn dập, không biết có nghe lọt tai lời giải thích của hắn ta hay không.
Ánh mắt Lý Hành Diễn sâu hơn một chút, không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho Trường Bình dâng một chiếc hộp gỗ tử đàn cho Đường Âm, khẽ cười nói: "Tuần phủ Giang Ninh vừa dâng lên mười tám món cống phẩm, ta thấy có một vật hiếm lạ, nghĩ rằng nàng sẽ thích, nên đã xin phụ hoàng ban cho."
Thẩm Đường Âm nhận lấy chiếc hộp, cánh mũi nhỏ xinh khẽ động vài cái, một mùi hương nhàn nhạt gần như không thể nhận ra, hòa cùng cơn gió lạnh cuối thu xộc vào khoang mũi.
Nàng mở to đôi mắt hạnh, vẻ sợ hãi càng hiện rõ trong đôi đồng tử trong veo, đầu ngón tay gần như run rẩy mà mở chiếc hộp đang cầm trong tay.
Vì đầu ngón tay run quá dữ dội, nàng thử mấy lần, chiếc hộp mới "cạch" một tiếng mở ra, để lộ vật quý giá giấu bên trong.
Chỉ thấy trên nền gỗ tử đàn sẫm màu, một dải lụa choàng(*) màu vàng ngỗng nhạt được xếp một cách khéo léo thành hình đóa hoa thược dược đang nở rộ, tựa như ánh trăng tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau trong hộp, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt thanh khiết.
(*) Lụa choàng: Một dải lụa dài, phụ kiện trang trí vắt qua vai và cánh tay của phụ nữ thời xưa.
Tim nàng chợt rung lên dữ dội, cơn ác mộng vừa rồi thoáng chốc trở nên rõ ràng.
Lúc nàng sắp chết, chính là mang trên người một dải lụa choàng y hệt.
Cùng một màu sắc, cùng một chất liệu làm từ tơ giao nhân Nam Hải. Mà mặt trong của dải lụa, gần chỗ khuỷu tay của nàng, còn dùng chỉ tơ màu vàng nhạt thêu chìm một đóa hoa hải đường đầy đặn, ứng với tên của nàng.
-- Mà trong mơ, Thái tử sau khi ép nàng uống rượu độc vẫn chưa nguôi giận, còn dùng dải lụa này hung hăng siết chặt cổ nàng, hận không thể bóp gãy cổ nàng ngay lập tức.
Nỗi sợ hãi dâng lên đến tột cùng, đầu ngón tay của Đường Âm vô thức rụt lại.
Ống tay áo buông thõng sượt qua mép dải lụa, khiến đóa hoa được xếp tỉ mỉ bung ra, để lộ một đóa hải đường thêu chìm bằng chỉ vàng ở cuối tấm lụa.
Trong phút chốc, cảm giác ngạt thở lúc cận kề cái chết như một con rắn độc quấn lấy cổ nàng.
Đầu ngón tay nàng run lên dữ dội, chiếc hộp gỗ tử đàn rơi xuống đất, dải lụa bên trong văng ra, vừa vặn rơi xuống chân Lý Hành Diễn.
Tác giả có lời muốn nói:
Khai văn đại cát, lần này cũng là một chiếc bánh ngọt nhỏ 1V1 đó nha.
(Nghe nói dạo này đường giảm giá, nên quyết định cho thêm một ít vào bánh, các tiểu thiên sứ hãy chú ý độ ngọt, đừng để bị sâu răng nha~)