Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT

Cả nhà iu ủng hộ Fiona 1 cái cờm men 5 sao và 1 tim để mình có động lực ra truyện nhanh hơn nha, đa tạ đa tạ

Thiếu niên đang hôn mê trông vô cùng nhếch nhác, trên mặt lấm tấm tóc rối quyện với nước mưa, lại thêm vệt máu chẳng biết vương phải từ lúc nào, bộ dạng vừa thảm hại vừa đáng thương.

Thẩm Đường Âm do dự một lát, rồi vươn tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối trên mặt hắn ra sau tai. Nàng lại rút chiếc khăn thêu từ trong tay áo ra thấm chút nước sạch, cẩn thận lau đi vết máu trên dung mạo hắn.

Theo từng động tác của nàng, dung mạo vốn có của thiếu niên dần dần hiện ra.

Nước da cực nhạt, là một màu trắng lạnh như ngọc hàn sương tuyết.

Trên nền da lạnh lẽo nhạt nhẽo ấy, đôi mày đen như mực tàu loang ra, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt có đường nét tuyệt đẹp. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng sắc màu diễm lệ, tựa đóa hoa nở rộ lộng lẫy giữa cơn mưa rào cuối xuân.

“Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”*

(*) Câu đầy đủ “Tích thạch hữu ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị”

Dịch nghĩa: Đá tích núi ngọc, cây tùng xanh biếc. Lang quân đẹp nhất, thế gian vô song. Từ “Bạch thạch lang khúc” của Quách Mậu Thiến thời Tống

Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thẩm Đường Âm cũng bị dung mạo này làm cho kinh diễm, hồi lâu sau mới khẽ hít vào một ngụm khí lạnh. 

Dung mạo của thiếu niên trước mắt quá mức xuất chúng, đến nỗi nàng thoáng chốc còn tưởng mình đã gặp phải hồ tiên diễm quỷ chuyên đi câu hồn con người trong các truyện kể dân gian.

Sau cơn chấn động ban đầu, Đường Âm rất nhanh đã hiểu ra, nàng chưa từng gặp người này.

Dẫu sao thì với dung mạo rực rỡ đoạt hồn người thế này, cho dù chỉ vô tình liếc thấy một lần thì cũng chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.

Không quen biết người này thì không thể đưa hắn về cung thất, chỉ có thể đứng đây chờ Vinh Mãn quay lại. Cứ đi đi về về như vậy, không biết hắn có cầm cự nổi không.

Ánh mắt Thẩm Đường Âm dừng trên gương mặt trắng lạnh không chút sinh khí của hắn, con ngươi không ngừng run rẩy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cách một lớp khăn tay khẽ chạm vào trán hắn.

Nhiệt độ trên trán hắn truyền qua lớp lụa mỏng đến đầu ngón tay nàng, là một mảng nóng bỏng rẫy.

Thẩm Đường Âm sợ đến mức rụt tay lại, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống, như chuỗi ngọc châu rơi trên mu bàn tay trắng lạnh của hắn.

Qua màn lệ sương mờ ảo, nàng thấy hàng mi dài như lông quạ của thiếu niên khẽ run lên như cành hoa đẫm sương, rồi từ từ hé mở đôi mắt có đường nét tuyệt đẹp kia.

Bất ngờ không kịp phòng bị, nàng đối diện với một đôi đồng tử màu nâu nhạt của người dị tộc.

Mắt phượng hẹp dài, đồng tử màu nhạt như lưu ly, viền mắt hơi sẫm hơn, là một màu sắc rực rỡ giao thoa giữa vàng và xanh biếc.

Thẩm Đường Âm ngẩn người một lúc, rồi từ từ mở to đôi mắt hạnh.

Nàng nhận ra đôi mắt này.

Trong cung trước nay không thiếu lời đồn, trong đó lời đồn được lan truyền rộng rãi nhất chính là về chủ nhân của đôi mắt này.

Tương truyền Thánh thượng từng say rượu mà thị tẩm một cung nữ mang trong mình huyết thống dị tộc, hai tháng sau cung nữ được chẩn đoán có thai, và vào năm sau, sau khi khó khăn hạ sinh một hoàng tử thì qua đời vì băng huyết.

Vị hoàng tử được sinh ra đó, có đôi con ngươi màu nâu nhạt của người dị tộc giống hệt mẫu thân mình. Lúc chào đời, lại gặp phải lúc trời đại hạn, nạn châu chấu hoành hành, dân chúng lầm than.

Đêm hoàng tử giáng sinh lại xuất hiện thiên tượng đại hung Huỳnh Hoặc Thủ Tâm(*), Khâm Thiên Giám suốt đêm bói quẻ, cho rằng vị hài tử này không phải điềm lành, Thánh thượng nổi trận lôi đình, ngay cả tên cũng chưa kịp đặt đã phất tay áo bỏ đi.

(*) Huỳnh Hoặc Thủ Tâm (荧惑守心): Hiện tượng sao Hỏa (Huỳnh Hoặc) tiến đến gần chòm sao Thiên Yết (Tâm Tú). Trong chiêm tinh học cổ đại, đây là điềm báo đại hung, báo hiệu vua chúa sắp băng hà hoặc có biến loạn lớn.

Cuối cùng vẫn là Ngự Sử Đài đặt tên cho hài tử này, Dung Huy.

Thất hoàng tử, Lý Dung Huy.

Khi cái tên này vừa xuất hiện trong đầu, Thẩm Đường Âm đã vô thức co người vào một góc, hàng mi càng run rẩy kịch liệt.

Nghe đồn vị Thất hoàng tử này vì sinh ra không may mắn, không được Thánh thượng yêu thương, nên từ nhỏ đã hình thành tính cách âm u hung ác, hỉ nộ vô thường.

Từng có một tiểu hoạn quan hầu hạ hắn, chỉ vì chén trà dâng lên vào mùa đông hơi nguội một chút, hắn liền thẳng tay chặt đứt cổ tay của người đó, còn ném xuống giếng cạn, mỗi ngày ném chút cơm thừa canh cặn, nuôi như chó như lợn. Khiến người ta sống không được, chết không xong.

Hôm nay, ngựa của mình giẫm bị thương hắn, liệu hắn có chặt đứt cổ tay của mình không?

Hay là, còn tàn nhẫn hơn thế gấp trăm lần?

Thẩm Đường Âm vừa nghĩ vậy, nước mắt rơi càng nhiều hơn, thân thể cũng từng chút một nhích về phía cửa xe, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"Đừng khóc."

Đúng lúc ngón tay nàng đã chạm đến mép rèm, thiếu niên trước mắt khẽ cất tiếng.

Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với Thẩm Đường Âm. Giọng nói vì sốt cao mà hơi khàn, nhưng vẫn trầm ấm từ tính, ẩn nhẫn mà kìm nén.

Tựa như đang đè nén một cảm xúc phức tạp nào đó mà nàng không thể nhìn thấu.

Thẩm Đường Âm ngẩn ra một chút, ngón tay đang nắm rèm xe từ từ buông lỏng.

Nàng vẫn co người trong góc xe ngựa, lưng dán chặt vào thành xe, nhưng nước mắt lại dần dần ngừng rơi. Cuối cùng, nàng cũng lấy hết can đảm lên tiếng: "Ngươi, ngươi tỉnh rồi?"

Nàng vừa nói vừa cúi đầu nhìn vết máu thấm ra trên áo Lý Dung Huy, do dự hạ giọng nhỏ hơn một chút: "Ngươi ráng nhịn một chút, thái y sắp đến rồi."

Ánh mắt Lý Dung Huy chăm chú nhìn gương mặt nàng, dòng suy nghĩ có một thoáng ngưng trệ.

Thiếu nữ trước mắt dáng người vẫn còn nhỏ, gương mặt trắng như sứ vùi trong lớp lông tơ mềm mại của áo choàng, khiến gương mặt vốn đã mềm mại càng thêm vài phần non nớt. Mày ngài sắc màu thanh nhạt, môi chưa tô son, là màu san hô tươi đẹp căng mọng đặc trưng của thiếu nữ. Hốc mắt hơi ửng hồng, trong đôi mắt hạnh trong veo vẫn còn ngấn lệ, nhưng lại thanh tịnh(trong vắt) như được nước trời gột rửa.

Đây là dáng vẻ của Đường Âm khi chưa cập kê.

Mà hắn đã rất lâu rồi chưa được thấy một Đường Âm ở tuổi đậu khấu*.

(*): Chỉ những thiếu nữ tuổi 13-14

Rất lâu, lâu đến cách cả một kiếp người.

"Sao ngươi không nói gì... Vết thương trên người đau lắm sao?" Thiếu nữ trước mắt do dự rụt rè lên tiếng, kéo dòng suy nghĩ của hắn trở về.

Hắn ra tay rất có chừng mực, vết rạch của dao găm tuy dài, nhưng không sâu lắm, chỉ ở mức rách da thấy máu mà thôi.

Còn về đau, đương nhiên là có một chút, giống như những nỗi nhớ nhung không thể nói ra của hắn, ẩn giấu trong bóng tối, thỉnh thoảng lại phát tác, đau âm ỉ mà vụn vặt.

Nhưng so với những vết thương phải chịu khi hành quân đánh trận ở kiếp trước, chút vết thương nhỏ này thật sự không đáng để vào mắt.

Lý Dung Huy vừa định mở miệng, Đàn Hương bên ngoài xe lại loáng thoáng nghe thấy tiếng động, đã lên tiếng trước: "Tiểu thư, là người đó tỉnh rồi sao?" Nàng ta vừa nói vừa lẩm bẩm như trút được gánh nặng: "Vinh Mãn cũng sắp về rồi, đợi hắn đưa thái y về, chúng ta có thể về phủ rồi."

Cùng với tiếng nói của Đàn Hương, Lý Dung Huy cũng lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn Đường Âm trước mặt, thấy nàng bị tỳ nữ nhắc nhở, trên mặt liền lộ ra vẻ sốt ruột, ánh mắt hắn từng chút một trầm xuống.

Mà Thẩm Đường Âm vốn đã một lòng muốn về phủ tìm cha bàn bạc chuyện ác mộng, lúc này Đàn Hương nhắc đến, lòng lại càng thêm nôn nóng.

Nàng đang định mở miệng đồng ý, lại nghe thấy một tiếng rên đau đớn bị đè nén từ bên cạnh.

Thẩm Đường Âm quay mặt lại, thấy thiếu niên vừa nãy còn đang dựa vào chiếc gối tựa lớn, không biết từ lúc nào đã đau đến mức cong cả người, đầu ngón tay đang ôm lấy vết thương ở hông, từng vệt máu như sợi mưa rỉ ra từ kẽ tay.

Vô cùng kinh hãi.

"Ngươi, vết thương của ngươi—"

"Không sao đâu." Thiếu niên trước mắt ngẩng đôi mắt màu nâu nhạt lên nhìn nàng, hoảng loạn đưa tay ra muốn che đi những vệt máu đang không ngừng chảy xuống của mình: "Không còn đau nữa rồi."

Hắn vừa nói vừa cắn môi chống người dậy, từng chút một khó khăn đi ra ngoài xe: "Cung thất của ta cách đây không xa, ta có thể tự về được." Giọng cuối của hắn có chút run rẩy, dường như đang cố nén cơn đau, nhưng vẫn nhẹ giọng lặp lại: "Ta không sao đâu, nàng đừng lo cho ta."

Thấy thân hình gầy gò của hắn lảo đảo như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào, Thẩm Đường Âm hoảng hốt, nàng vô thức đưa tay ra, cách một lớp tay áo đỡ lấy hắn.

"Nhưng bên ngoài vẫn đang mưa, ngươi lại đang sốt, trên người còn có vết thương—"

Thẩm Đường Âm nói được nửa chừng, giọng nói dần dần nhỏ lại. Nàng cảm thấy áy náy vì ý nghĩ ích kỷ muốn mau chóng về phủ vừa nảy ra trong đầu, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đã nhuộm một lớp hồng phai.

Một lúc lâu sau mới lí nhí như muỗi kêu lên tiếng: "Ngươi ở cung thất nào? Ta đưa ngươi về."


Tác giả có lời muốn nói:

Đáng thương · Yếu đuối · Bất lực · Trà xanh đậm vị · Tiểu Huy Huy: Ta thật là yếu đuối quá đi QAQ


Fiona: Sao up chương này nó k hiện mới cập nhật ta huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play