Nhà hàng gần đó không xa. Phương Kỳ dắt theo một người với một con quái vật, vừa né tránh vừa quan sát.

Mục tiêu của quái vật rất rõ ràng là giết Phương Văn Thụy. Nhưng hễ ai cản đường, nó đều tấn công không khác gì.

Thứ này giống hệt cái đám từng gặp ở Phương gia, trí khôn chẳng bao nhiêu, mà ghê tởm thì có thừa.

Thân hình bốn chân ấy trụi lủi, không lấy nổi một mảnh da. Dịch nhầy từ người nó nhỏ tong tong, chính là hỗn hợp máu và thứ chất lỏng tiết ra sau khi bị lột da, lại thêm oán khí ăn mòn, khiến toàn thân bốc mùi tanh nồng đến khó ngửi.

Từ cách nó ra tay mà xem, có tám chín phần trăm liên quan đến mấy vụ chết bất thường từng được báo cáo. Thứ trước mắt, e là đầu mối thoát không khỏi.

Nhưng tại sao nó nhất định phải giết Phương Văn Thụy? Và gương mặt của Phương Văn Thụy lại bị sao chép lên cái thân thể này bằng cách nào?

Lại một lần né tránh móng vuốt chém thẳng tới, Phương Kỳ dồn lực nâng tay, bất ngờ chụp xuống. Con quái vật bốn chân vừa nhảy chồm lên liền bị ép úp mặt xuống đất, như thể bị tảng đá khổng lồ ghì chặt. Nó vùng vẫy kịch liệt nhưng chẳng nhúc nhích được, chỉ gầm gào đầy phẫn nộ.

Phương Kỳ chẳng buồn liếc nó thêm cái nào, chỉ thả người đang xách trong tay xuống. Cậu giơ tay vỗ vỗ vào mặt Phương Văn Thụy: “Tỉnh dậy.”

“……” không động tĩnh.

Phương Kỳ lại vỗ thêm cái nữa.

Cứ thế vỗ liên tiếp mấy lần, người đang ngất xỉu cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại.

Phương Văn Thụy lờ mờ mở mắt, trước mặt chỉ thấy một màn sương mù dày đặc, cái gì cũng không rõ. Cậu ta phải cố gắng lắm đồng tử mới dần lấy lại được tiêu cự. Cùng lúc ấy, con quái vật đang bị Phương Kỳ ghì chặt như cũng nhận ra con mồi đã tỉnh. Nó giãy giụa như lên cơn kích động, há cái miệng đầy máu và nhớt, ngoác ra muốn nuốt chửng Phương Văn Thụy.

“Mẹ… kiếp!”

Phương Văn Thụy chỉ cảm thấy máu trong người đảo ngược, hít mạnh một hơi, mắt trợn trắng, suýt nữa lại lăn quay ngất xỉu.

“Cậu còn dám ngất nữa, tôi sẽ ném cậu lại đây một mình.”

Giọng lạnh lùng vô tình như một mũi kim nhọn, mạnh mẽ ghim thẳng vào thần trí, kéo phăng cậu ấm Phương gia về với ý thức.

Phương Văn Thụy thở hổn hển, quay sang nhìn Phương Kỳ, trong đầu chỉ toàn một chuỗi dấu chấm hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thế giới này rốt cuộc có thù oán gì với tôi?!

Con quái vật vùng vẫy điên cuồng một hồi, nhưng sau một đòn bất thành, nó lại kiệt sức, chẳng tài nào thoát nổi gông xiềng của thiên địch.

Phương Kỳ giữ chặt Phương Văn Thụy, ra hiệu cho cậu ta nhìn con quái bốn chân bị ép xuống đất: “Nhìn kỹ đi, đã từng thấy thứ này ở đâu chưa?”

Nếu nó có thể lưu lại dấu ấn, thậm chí sao chép được gương mặt Phương Văn Thụy, thì chắc chắn giữa hai bên từng có tiếp xúc.

Phương Văn Thụy ba hồn bảy vía vẫn còn chưa về chỗ, ngơ ngác làm theo hướng Phương Kỳ chỉ. Nhìn một lát, cậu ta theo bản năng lắc đầu: “Không, chưa từng thấy.”

“Chưa từng thấy? Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn, chưa từng thấy.”

“……”

Phương Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.

Phương Văn Thụy ngơ ngác đứng bên cạnh, liếc nhìn Phương Kỳ, lại len lén liếc con quái vật đang bị ép quỳ rạp xuống đất.

Đến giờ cậu ta vẫn chưa hiểu nổi tình hình là thế nào.

Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì?

Phương Kỳ vừa rồi đã làm gì với nó?

Trong mắt cậu ta thì Phương Kỳ chẳng làm gì cả, vậy mà con quái kia lại tự nhào tới, rồi tự ép mình nằm phục xuống đất.

Cái này rốt cuộc làm kiểu gì?

Phương Kỳ anh ta… Anh ta thật sự vẫn còn là người sao?

Đột nhiên con quái vật lại giật giật, Phương Văn Thụy hoảng hồn quay đầu, không kịp đề phòng mà chạm đúng ánh mắt nó đang trừng trừng nhìn mình. Cậu ta sợ đến mức rụt người sát vào bên Phương Kỳ, vội vàng lấp liếm: “Con kỳ nhông này… to thật.”

Đúng kiểu tự nói bâng quơ để an ủi chính mình.

Phương Kỳ khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cái gì?”

Phương Văn Thụy ngẩn ra: “Cái… cái gì?”

Phương Kỳ nheo mắt: “Cậu nói đây là kỳ nhông?”

Phương Văn Thụy chớp chớp mắt: “Không… không phải sao?”

“……”

Trong mắt Phương Kỳ, đây rõ ràng chỉ là một con thằn lằn bị lột da thôi.

“Cậu làm sao biết nó là kỳ nhông? Cậu từng thấy qua rồi à?”

Ngữ khí của cậu bỗng trở nên nghiêm túc, Phương Văn Thụy cũng chẳng còn chút khí thế nào như lúc nãy đuổi theo nữa, thành thật trả lời: “Trong sách có viết, tôi từng thấy qua… Chẳng lẽ cậu chưa từng thấy kỳ nhông sao?”

Phương Kỳ: “……”

Chưa từng thấy.

Ánh mắt cậu thoáng trầm xuống, lặng lẽ nhìn Phương Văn Thụy một lát.

Nếu thứ này đúng là kỳ nhông, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ, sắc mặt liền trầm hẳn, xoay người nói: “Về nhà hàng.”

Phương Văn Thụy giật mình: “Về nhà hàng làm gì? Còn cái thứ đội cái mặt tôi trên người này thì tính sao… Ê, khoan đã, chờ tôi với chứ!”

Hai người vốn cách nhà hàng chẳng bao xa, chạy mấy bước đã tới cửa. Tầm nhìn sáng sủa trở lại, Phương Văn Thụy cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nhưng còn chưa kịp thả lỏng, trước mắt cậu ta bỗng lóe lên một bóng đen, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.

Ngay cả tiếng kêu kinh hãi cậu ta cũng chưa bật ra, đã bị một bàn tay túm chặt, ném thẳng sang bên.

Người cứu rõ ràng chẳng có ý định chiếu cố cậu ta, Phương Văn Thụy mất trọng tâm lao về phía trước, loạng choạng chạy mấy bước mới giữ được thăng bằng. May mà kịp chống tay vào tường, bằng không mặt cậu ta đã in nguyên một cái bánh dán trên đó rồi.

Đến khi cậu ta hoảng hốt quay đầu lại, thứ vừa tấn công mình đã nhanh chóng cào một hố to trên mặt đất, rồi chui tọt xuống lòng đất biến mất.

“Này… này lại là cái gì?”

Phương Kỳ khựng lại một chút rồi đáp gọn: “Tê tê.”

Phương Văn Thụy: “……”

Ở chỗ quái quỷ này làm sao lại có tê tê được chứ?!

“A —— cứu mạng! Đừng tới gần! Biến ngay!”

Một tiếng hét bén nhọn cầu cứu vang lên từ không xa. Phương Văn Thụy ngẩng đầu, lập tức phát hiện nơi này đâu chỉ có con tê tê, mà còn la liệt những thứ kỳ dị khác.

Tiếng kêu cứu phát ra từ một người phụ nữ. Cô bị một con thỏ nhỏ túm chặt vạt váy. Con thỏ chỉ to cỡ bàn tay, vậy mà có thể ghì chặt khiến cô đứng nguyên tại chỗ, không tài nào nhúc nhích.

Quỷ dị nhất là con thỏ ấy lại không có đầu. Từ chỗ vỡ nát nơi cổ, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả người phụ nữ kia.

Phương Kỳ có chút ấn tượng với người phụ nữ kia, lúc ăn cơm cô ngồi không xa cậu, gọi một đĩa thỏ cay rát.

“Anh… không đi cứu cô ta sao?”

Phương Kỳ: “?”

Tại sao cậu phải cứu?

Cậu cúi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu. Rồi thấy trên gương mặt Phương Văn Thụy thoáng lộ ra vẻ không nỡ.

Trong khoảnh khắc đó, không biết nghĩ gì, câu “Lo cho bản thân cậu đi” vốn sắp bật ra khỏi miệng lại biến thành một câu chẳng khác nào an ủi mà cũng chẳng tính là an ủi.

“Yên tâm, cô ta sẽ không chết đâu.” Phương Kỳ thản nhiên nói: “Cậu cũng chẳng cứu nổi.”

Phương Văn Thụy: “?”

Rất nhanh, cậu ta liền hiểu ra ý tứ trong lời của Phương Kỳ.

Lấy quán cơm làm trung tâm, bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên một tầng sương mù dày đặc. Từ trong màn sương, vô số bóng dáng dần dần hiện ra — toàn thân đen sì, máu me be bét. Có vài con còn có thể nhận ra nguyên hình động vật, nhưng phần lớn đã biến dạng đến mức không rõ rốt cuộc là thứ gì!

“Cái… cái gì vậy? Động vật hóa điên hết rồi sao?”

Không, phải nói là kinh khủng hơn nhiều!

Điều quỷ dị nhất chính là gần như con nào cũng đội một gương mặt người. Có mặt còn nguyên vẹn, có mặt thì vỡ nát, nhưng ít nhiều đều trông quen mắt.

Đều là những gương mặt từng xuất hiện trong đại sảnh nhà hàng ban nãy.

Phương Văn Thụy vô thức lùi lại một bước, bản năng muốn nắm lấy người bên cạnh. Nhưng tay cậu ta vung ra lại chỉ chạm vào khoảng không.

Quay đầu nhìn, đã thấy Phương Kỳ bước thẳng vào trong nhà hàng.

Phương Văn Thụy hoảng hốt kêu lên: “Anh lại định làm gì đó?!”

Cách bài trí trong sảnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, hầu như không thấy dấu vết bị phá hoại. Thi thể cô gái bị mổ bụng vẫn còn nằm đó, chẳng ai ngó ngàng tới. Khác biệt duy nhất là gần như chẳng còn bóng dáng thực khách. Số ít còn sót lại co cụm vào một chỗ, run lẩy bẩy như bầy chim gặp bão.

Ánh mắt Phương Kỳ trước tiên rơi lên cánh cửa lớn. Từ bên trong nhìn ra, dường như có một tầng kết giới mơ hồ ngăn cách sảnh nhà hàng với thế giới ngoài kia.

Chẳng trách chỉ có nơi này vẫn sáng đèn.

Ánh mắt cậu lướt qua sảnh, cuối cùng dừng lại tại vị trí mình từng ngồi. Ở đó, vẫn có người thong thả ngồi đó.

Dần Trì như cũ nhàn nhã, một tay chống cằm, tay kia gõ nhịp trên mặt bàn. Hắn tựa hồ sớm đoán được người bỏ đi rồi sẽ quay lại. Khi Phương Kỳ bước tới gần, khóe môi Dần Trì cong lên, ý cười mơ hồ nơi đáy mắt.

Phương Kỳ dừng lại trước mặt hắn, liếc qua chỗ Tào Kinh và mấy người kia từng ngồi, rồi cúi đầu hỏi: “Người đâu?”

Dần Trì ngẩng mắt, nhàn nhạt đáp: “Ai cơ?”

“……”

Phương Kỳ vốn định chỉ thẳng tên, nhưng chợt nhận ra cậu cũng chẳng biết người kia tên là gì. 

Chỉ nhớ lúc đứng ra, đối phương có nhắc đến “nhà hàng nhà tôi”.

Cậu cũng không hỏi thêm những kẻ đi theo phía sau, bởi nhìn dáng vẻ trước mắt, người này rõ ràng biết mà vẫn cố tình giả vờ hồ đồ.

“À, cậu muốn nói mấy kẻ vừa ở đây gây phiền toái cho cậu sao?” Dần Trì bấy giờ mới tỏ vẻ bừng tỉnh, thong dong đáp: “Tôi nói cho họ biết có quỷ bám theo. Họ sợ quá, bỏ chạy rồi.”

Đáp án vốn nằm trong dự liệu.

Phương Kỳ không truy cứu thêm. Nhìn kỹ dáng vẻ người này, rõ ràng không hề có ý che giấu, ánh mắt cậu thoáng trầm xuống:

“Anh là ai?”

Dần Trì mỉm cười: “Cậu thấy sao?”

Phương Kỳ: “……”

Người này từ lúc xuất hiện đã luôn kỳ quái.

Hắn đến nơi mà chẳng gây ra một tiếng động, rõ ràng sở hữu gương mặt khiến vạn người chú ý, thế nhưng trước khi hắn mở miệng, lại chẳng ai nhận ra được sự tồn tại ấy.

Giống như hiện tại, cả đám người đều chìm trong nỗi sợ, thà co cụm lại với nhau để tìm chút can đảm, nhưng tuyệt đối không ai dám đến gần, cũng chẳng ai hỏi hắn — kẻ rõ ràng biết được nội tình.

Câu nói “không ra ngoài được nữa” kia, rốt cuộc là cảnh cáo, hay là lời nhắc nhở thiện ý?

Phương Kỳ trầm giọng: “Cái kết giới ngoài kia là do anh bày ra?”

Dần Trì khẽ nhướng mày, nụ cười như có như không: “Tôi ghét cúp điện.”

“……”

Câu trả lời này chẳng khác nào ngầm thừa nhận.

Hắn dựng kết giới để làm gì?

Đám quái vật bên ngoài kia rốt cuộc có liên quan đến hắn không?

Phương Kỳ còn chưa kịp nghĩ ra lý do, phía sau đã vang lên tiếng lắp bắp gấp gáp của Phương Văn Thụy: “Cái gì mà kết giới? Quỷ gì chứ? Bên ngoài mấy thứ kia là quỷ sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Ở ngoài bị quái vật dí sát gót còn chưa kịp nghĩ ngợi, đến lúc tạm coi là an toàn, mọi nghi vấn trong đầu liền ùn ùn kéo ra.

Dần Trì lúc này mới như thể lần đầu chú ý đến cậu ta, ánh mắt thoáng kinh ngạc, khóe môi nhếch thành một nụ cười ý vị:

“Em trai cậu sợ hãi đến thế sao? Tôi nhớ khi thấy thi thể, cậu ta vẫn còn bình tĩnh lắm mà. Thế nào giờ lại dọa thành bộ dạng này rồi?”

“Ai là ngươi em trai —” Phương Văn Thụy theo bản năng muốn phản bác, nhưng ánh mắt vô tình chạm phải Phương Kỳ, lời sắp buột miệng đành nghẹn lại. Gương mặt có chút ngượng ngập, cậu ta nhỏ giọng lầm bầm: “Thi thể… với quỷ thì giống nhau được sao?”

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng mơ hồ trong sương mù vừa nãy, toàn thân cậu ta đã lạnh toát, không kìm được rùng mình một cái.

“Đúng là không quá giống.” Dần Trì thản nhiên đáp, ngữ khí nhẹ tênh: “Nhưng bên ngoài mấy thứ kia cũng không phải quỷ. Chúng là oán linh, nói trắng ra chỉ là thi thể bị oán khí ăn mòn mà thành.”

Thi thể? Mà thôi?

Phương Văn Thụy trợn tròn mắt.

“Vậy… vậy chúng nó rốt cuộc là thi thể gì? Sao lại biến thành cái dạng đó?”

Dần Trì nhếch môi, cười ý vị: “Câu này thì phải đi hỏi ông chủ nhà hàng thôi. Cậu nhìn kỹ mấy thứ ngoài kia xem, trông chúng nó giống cái gì?”

Phương Văn Thụy: “Cái gì?”

Trong đầu cậu ta lúc này rõ ràng đã loạn thành một mớ, căn bản nghĩ không ra đáp án.

Dần Trì nghiêng đầu, ý cười bất biến: “Vậy tôi đổi cách hỏi. Động vật trong nhà hàng này cậu cảm thấy chúng nó là gì?”

Phương Văn Thụy vẫn mờ mịt, không hiểu nổi hắn muốn ám chỉ cái gì.

Phương Kỳ bỗng lạnh nhạt tiếp lời, giọng nói phẳng lặng như gõ một hồi chuông: “Nguyên liệu nấu ăn.”

Phương Văn Thụy: “!!”

Nguyên liệu nấu ăn?!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play