Bên ngoài mấy thứ ghê tởm kia cư nhiên lại là nguyên liệu nấu ăn?
Những thứ hung thần ác sát, máu me đầm đìa đó, rốt cuộc là ai mới có thể coi chúng như nguyên liệu nấu ăn được?
“Nhưng… nhưng vừa nãy chúng ta gặp là kỳ nhông, còn có thỏ, với cả tê tê nữa… mấy cái đó cũng tính là nguyên liệu nấu ăn sao?”
Nếu đúng như thế, chẳng phải có nghĩa là nhà hàng của Tào Kinh bọn họ đang làm ăn trái pháp luật ư?
“Không… Không thể nào…” Phương Văn Thụy lắc đầu, vẫn chưa thể tin nổi.
“Vì sao lại không thể?” Dần Trì khẽ cười, hỏi ngược lại, “Cậu với cậu ta thân quen lắm sao?”
“Không tính là quen.” Phương Văn Thụy thành thật đáp, “Chỉ là bạn cùng lớp, bình thường cũng chẳng nói chuyện mấy câu.”
Thật ra, mỗi ngày đi học tan học cậu ta đều có người nhà đưa đón. Nếu không phải anh cậu ta xuất ngoại, cậu ta cũng chẳng định về nước. Mà nếu không nhờ thế, thì ngay cả tên Tào Kinh, cậu ta e là cũng chẳng nhớ nổi.
Tào Kinh hôm đó nhiệt tình mời, cậu ta mới đồng ý đi theo đến nhà hàng này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play